Tan Học Tớ Sẽ Chờ Cậu

Chương 8




Sau khi xem xong phim đi ra, ngoài trời đã hơi sầm tối.

Vừa rồi ở trong rạp chiếu phim, điện thoại của Cù Duệ luôn để chế độ im lặng, bây giờ đi ra mới phát hiện máy có mười mấy cuộc gọi nhỡ, trong đó nhiều nhất là của một số tên Quý Lâm.

Cậu nhìn thoáng qua rồi gọi lại, bên kia có người bắt máy ngay lập tức.

“Cù Duệ, mẹ nó cậu rốt cuộc đang làm gì đấy, ông đây gọi cho cậu nửa tiếng đồng hồ cũng không bắt máy, lại anh anh em em với em nào quên cả trời đất rồi đấy à?”

Giọng của cậu ta rất lớn, Cù Duệ cau mày lại, đưa điện thoại ra xa, chờ cậu ta nói xong mới đặt về bên tai lần nữa: “Vừa nãy đang xem phim với bạn cùng lớp, không phải đã hẹn 6 giờ à? Giờ mới hơn 5 giờ, cậu gấp cái mẹ gì?”

“Tôi không gấp, nhưng nay sinh nhật cậu, đến muộn chẳng tốt tí nào.”
Cù Duệ lười nghe cậu ta nói nhảm, đang định tắt máy, bên kia lại nói tiếp: “Tôi có thằng bạn mai phải đi, vốn định hôm nay tổ chức tiệc chia tay cho cậu ta, kết quả đột nhiên nhớ ra hôm nay là sinh nhật cậu, nếu không thì thế này đi, tôi đưa bọn họ cùng đến ăn sinh nhật cậu, không nhiều đâu, chỉ có thêm 2 người, cậu thấy thế nào?”

“Được, cậu cứ liệu mà làm đi.”

Cù Duệ tắt máy, Triệu Việt hỏi cậu sao thế.

Cậu trả lời: “Không có gì, một thằng bạn ở THPT số một nói muốn mang theo hai người bạn cùng đến.”

“Ồ, vậy thì tất nhiên là tốt rồi, càng đông càng vui, tao thích.”

“Vậy... Nếu các anh có việc thì em về trước đây.” Hạ Lâm nhỏ nhẹ nói, Cù Duệ không bảo cô cùng đi ăn, cô cũng ngại mặt dày đi theo.

Triệu Việt quay đầu lại: “Đừng về, hôm nay là sinh nhật anh Duệ của em, chúng ta cùng đón sinh nhật với cậu ta đi.”
Hạ Lâm mong chờ nhìn Cù Duệ, nhỏ giọng nói: “Nhưng em không chuẩn bị quà gì cả.”

“Không sao.” Cù Duệ cong môi: “Em cũng coi như người nhà rồi.”

...

Lúc cả nhóm đi đến cửa phòng bao vừa hay là 6 giờ tối.

Đẩy cửa đi vào, bên trong vô cùng náo nhiệt, nhóm thì đánh bài, nhóm thì chơi games, con trai con gái đều có.

Có người nhìn thấy bọn họ đến liền vứt đồ vật trong tay đi.

Những người được Cù Duệ mời phần lớn đều là bạn ở THPT số hai, có vài người tuy Đường Á Nam không nhớ tên, nhưng đều ít nhiều đã gặp qua. Còn có vài người lạ mặt, đoán chừng là bạn ở trường khác của cậu ta.

Đường Á Nam nhìn quanh một vòng, đang chuẩn bị tìm một vị trí trong góc ngồi xuống, tầm mắt đột nhiên dừng lại.

Hạ Lâm cũng chú ý đến người đang ngồi dựa trên ghế sô pha kia, biểu tình của người đó lười biếng, đang nói chuyện câu được câu chăng với người người bên cạnh.
“Chị Nam, kia… kia… kia không phải học thần ư, sao anh ấy cũng ở đây?” Hạ Lâm kích động đến nỗi nói năng lộn xộn.

Đường Á Nam lắc đầu, cô cũng muốn hỏi vấn đề này, Cù Duệ thân thiết với Chu Hạo như vậy từ bao giờ?

Còn đang nghi hoặc, Quý Lâm một giây trước đang nói chuyện với Chu Hạo đã bỏ lại người ta ngồi đó, mình thì chạy đến ôm lấy bả vai Cù Duệ nói:

“Anh trai của tôi ơi, cuối cùng cậu cũng đến rồi, nào để tôi giới thiệu hai bạn của tôi với cậu.”

Cậu ta lôi Cù Duệ đến bên ghế sô pha: “Đây là Thẩm Tinh, bạn cùng lớp của tôi ở trường THPT số một, với cả cậu ta, Chu Hạo, cậu cũng biết đấy.”

Quý Lâm cố ý nói thêm mấy chữ cuối, rất rõ ràng là vì trước đó Cù Duệ đã hỏi cậu ta hai lần về chuyện liên quan đến Chu Hạo.

Cù Duệ không biết người bạn Quý Lâm nói muốn đưa đến lại là Chu Hạo, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại, nhưng cậu đã đồng ý cho Quý Lâm đưa đến, giờ nếu nói không muốn thấy, lại không thốt ra lời được.
Cậu nhìn chằm chằm Chu Hạo, ánh mắt mang theo một tia cảnh giác khó có thể phát hiện ra.

Chu Hạo lại không có cảm giác gì, cậu khẽ gật đầu với Cù Duệ, nói một câu “Sinh nhật vui vẻ”.

Cậu vốn không muốn đến những trường hợp như này, nhưng không chịu nổi Quý Lâm lì lợm quấn mãi không tha, hơn nữa nhân vật chính của hôm nay - Thẩm Tinh cũng nói muốn đến, nên cậu mới đi theo đến đây.

Giống như nghĩ đến điều gì, Chu Hạo thình lình dịch tầm mắt một chút.

Quý Lâm chỉ cảm thấy đột nhiên có một ánh mắt lạnh căm căm xuyên đến người cậu ta, nhưng đến khi cậu ta tìm kiếm khắp nơi lại thấy mọi người vẫn đang chăm chú vui chơi, căn bản chẳng có ai đang nhìn cậu ta cả.

...

Khách mời đều đã đến đông đủ, mọi người lần lượt ngồi xuống.

Trong phòng bao có tổng cộng ba bàn, người của trường THPT số hai tự giác ngồi vây lại thành một bàn, những người còn lại quen biết nhau một chút cũng ngồi cùng nhau, miễn cưỡng đủ một bàn.
Chỉ có bàn cuối cùng.

Chu Hạo và Thẩm Tinh là bị Quý Lâm kéo tới, chắc chắn sẽ ngồi cùng cậu ta, Quý Lâm lại lôi kéo Cù Duệ, vì thế Cù Duệ tất nhiên cũng chỉ có thể ngồi với bọn họ.

Lúc Hạ Lâm và Triệu Việt trông thấy Chu Hạo đã trao đổi ánh mắt với nhau, Đường Á Nam bị bọn họ nửa đẩy nửa mời, cuối cùng đã ngồi xuống cạnh Chu Hạo.

Cù Duệ vừa thấy tình hình này lại tức giận muốn la lên.

Nhưng hôm nay có nhiều người ở đây như vậy, cậu ta cũng không tiện đẩy Chu Hạo ra, vì thế dưới sự tức giận đã gọi người phục vụ đến, gọi lên sáu chai rượu vang đỏ.

Đường Á Nam không nghe thấy cậu ta gọi gì, cả đầu óc cô bây giờ chỉ nghĩ xem nên nói chuyện với Chu Hạo như nào.

Nhưng Chu Hạo cứ như chưa trông thấy cô, từ đầu đến đuôi đều chưa từng nhìn sang cô một cái.
“...”

Cảm giác tồn tại của cổ ít ỏi đến thế à?

Đường Á Nam lấy điện thoại ra, tìm được hình đại diện của Chu Hạo mà bản thân vừa gửi lời mời kết bạn không lâu trước đó, lại gửi đi một tin nhắn: [Cậu còn nhớ tớ chứ? ]

Cùng lúc đó, điện thoại đang đặt trên mặt bàn của Chu Hạo khẽ rung lên.

Cậu cầm lấy nhìn, mím môi, lại đặt xuống: “Cậu nhàm chán lắm à?”

Phòng bao hơi ồn, giọng nói của cậu không lớn, nhưng vừa đủ để Đường Á Nam nghe được.

Đường Á Nam nghe thấy lập tức vui vẻ, huơ huơ điện thoại về phía cậu: “Thì ra cậu vẫn còn nhớ tớ à, vừa nãy cậu chẳng thèm nhìn tớ, tớ còn tưởng mới qua mấy ngày ngắn ngủi cậu đã quên tớ luôn rồi chứ.”

Đề tài câu chuyện vừa được bắt đầu, cô liền không còn cảm thấy không được tự nhiên như lúc nãy nữa.
“Không nhớ.” Chu Hạo cúi đầu nhìn đĩa đồ ăn, thờ ơ đáp lại một câu, cũng không biết đang trả lời ai.

“Cậu nói dối.” Đường Á Nam không chút do dự vạch trần cậu: “Không nhớ tớ mà còn chủ động bắt chuyện với tớ, ai tin được.”

Cậu ngẩn ra, nghiêng mặt nhìn cô, giống như đang nói rốt cuộc là ai chủ động bắt chuyện.

Đường Á Nam lè lưỡi: “Được rồi, là tớ bắt chuyện với cậu trước.”

Cô sảng khoái thừa nhận, cậu không tiếp lời nữa.

Vài phút sau, Đường Á Nam dựa gần sang phía bên người cậu một chút: “Hey, cậu rốt cuộc định đến lúc nào mới đồng ý kết bạn với tớ thế?”

“Không kết bạn.” Chu Hạo mở khóa điện thoại, tùy tay ấn mở một game bắt đầu chơi.

Đường Á Nam duỗi dài cổ liếc qua màn hình điện thoại cậu, sắc mặt hơi kỳ lạ: “Cái game này, tớ chơi đến ván hơn 800 rồi.”
Sao cậu ta mới chơi đến ván năm mươi mấy thế.

Nhớ tới lời nói ngày trước của Hạ Lâm, cô do dự hỏi: “Có phải cậu không biết chơi không, nên không chơi nữa?”

“Cậu biết?” Cậu không nhìn cô, ngón tay chuyển động trên màn hình.

“Tất nhiên tớ biết rồi, cậu có cần tớ...” Dạy cậu không.

Nửa câu sau còn chưa nói ra, chỉ thấy trên màn hình xuất hiện dòng chữ “Bonus Time”, còn có thêm một dòng chữ “Hạng nhất” chói mắt.

Đường Á Nam không nói nữa.

“Có cần cậu cái gì cơ?” Chu Hạo đặt điện thoại xuống.

Đường Á Nam lắc đầu: “Không có gì.”

Hai người cậu một câu tôi một lời, người phục vụ đã bày xong đồ ăn nguội, món ăn nóng cũng bắt đầu lần lượt được mang lên.

Cù Duệ ngồi ở đối diện, chỉ trông thấy Đường Á Nam vẫn luôn nói chuyện với Chu Hạo, lại không nghe được hai người đang nói cái gì, lông mày nhíu chặt lại, Quý Lâm ở bên cạnh lại cố tình nhiệt tình lải nhà lải nhải không ngừng với cậu.
Quý Lâm nói đến mức mồm miệng khô khốc lại không thấy cậu ta ư hử gì, liền xòe năm ngón tay ra huơ huơ trước mặt cậu: “Người anh em, cậu nhìn gì thế?”

Nhìn theo ánh mắt của cậu, Chu Hạo ngồi đối diện bọn họ vẫn là bộ mặt lạnh băng như người chết, lãnh đạm thờ ơ; mà cô gái ngồi bên tay phải cậu ta đang thò đầu sang nói chuyện với cậu ta.

Quý Lâm “chậc chậc” than hai tiếng: “Thật hiếm thấy mà, cây vạn tuế ngàn năm của chúng ta vậy mà còn biết nói chuyện với con gái.”

“Cây vạn tuế ngàn năm gì cơ?” Cù Duệ mở miệng.

“Là Chu Hạo đó.” Quý Lâm nháy mắt ra hiệu với cậu: “Ngày trước cậu bảo bạn cậu muốn số điện thoại của Chu Hạo, có phải là cô gái ấy không?”

Cù Duệ buồn bực “Ừ” một tiếng, sớm biết vậy đã không xin hộ nữa.

“Đúng là không nhìn ra mà.” Quý Lâm lắc đầu rung chân.
Cù Duệ liếc cậu ta một cái: “Cậu có thể nói tiếng người được không hả?”

“Tiếng người là...” Quý Lâm dừng một chút: “Từ trước đến giờ tôi còn chưa từng thấy đại thiếu gia cậu giúp cô gái nào xin số điện thoại của con trai khác bao giờ đâu, cậu nói xem có phải cậu thích người ta rồi không hả? Nhưng tôi thấy với dáng vẻ của người ta hình như rất có ý với Chu Hạo đó nha?”

Cù Duệ nắm chặt ly rượu, đầu ngón tay biến thành màu trắng: “Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu.”

Quý Lâm: “...” Không phải câu này là cậu khiến tôi nói à?

“Nói xem cô ấy...” Quý Lâm hất hất cằm về phía Đường Á Nam: “Rốt cuộc là ai thế?”

Cù Duệ: “Chị Nam nhà tôi.”

...

Bữa cơm diễn ra được một nửa, hai chai rượu vang đỏ trên mỗi bàn cũng uống được một nửa.

Không thể không nói, tuy mấy người bạn này của Cù Duệ vẫn còn trẻ, nhưng tửu lượng đều rất đỉnh, ngoại trừ mấy cô gái gọi nước hoa quả, mấy chàng trai khác uống rượu đều chẳng kém cỏi chút nào.
Trước kia Đường Á Nam chưa từng uống rượu, nhưng nhìn rượu vang đỏ trong ly của Chu Hạo, cô cũng hơi muốn uống.

“Hey.” Cách hai lớp quần áo, cô chọc chọc cánh tay Chu Hạo: “Rượu này của cậu ngon không?”

“Muốn uống à?” Chu Hạo lắc rượu vang đỏ trong ly, hỏi không chút để ý.

Đường Á Nam gật đầu: “Cho tôi nếm một hớp được không, chỉ một hớp thôi?”

Cô vươn ngón út mặc cả.

Chu Hạo liếc nhìn cô một cái, đặt ly rượu lên bàn.

Đường Á Nam tưởng cậu đồng ý, trong lòng đang đắc ý, người này thoạt nhìn lãnh đạm, thật ra rất ngốc. Cái ly cậu đã uống rồi cô lại uống, không phải giống như hôn môi gián tiếp à? Không ngờ cô chỉ tùy tiện nói, cậu lại thật sự coi là thật.

Nhưng nếu cậu đồng ý cho cô uống, cô cũng muốn trêu chọc cậu.

Ai ngờ bàn tay còn chưa chạm đến cái ly, đột nhiên nghe cậu búng tay một cái.
Cô ngẩng đầu, tầm mắt của mấy người gần đó đều nhìn sang chỗ hai người bọn họ.

“Phục vụ, làm phiền lấy cho cô gái này cái ly, lại rót thêm ít rượu vang đỏ.”

Đường Á Nam: “...”