Không chỉ đồ trang trí, kể cả cái ly uống nước của Trần Y cũng đều rơi xuống đất, mảnh vỡ rải rác. Trong phòng yên lặng, chị Lệ chạy từ trong phòng bếp ra nhìn thấy một phòng bừa bộn, chị thoáng kinh ngạc.
Chị giương mắt nhìn người đàn ông là chủ nhân của ngôi nhà này.
Văn Trạch Tân đứng nguyên tại chỗ mấy giây, sau đó đưa tay chậm rãi cởi một nửa cà vạt ra giật xuống. Anh nhấc chân, giẫm qua những đống bừa bộn kia đi lên cầu thang.
Giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt: “Thu dọn một chút, đặc biệt là phòng khách nhỏ, dọn sạch sẽ cho tôi.”
Chị Lệ: “Vâng.”
Chị nhìn chủ nhân, đáng tiếc là không nhìn ra gì. Sắc mặt anh lạnh lùng, mặt không có cảm xúc, túm lấy cà vạt, tiện tay cởi cổ áo ra, cứ như vậy mà đi lên tầng.
Chị Lệ thu hồi ánh mắt, lại nhìn đống bừa bộn trên đất với phòng khách nhỏ. Tiếp theo chị để hành lá trong tay xuống, lại tiến vào phòng bếp bỏ hải sản đã chuẩn bị xong vào tủ lạnh.
Trên bếp còn có một nồi nước, ba bốn loại món ăn vừa xào xong.
Chị đi qua đậy vung lên rồi mới chịu đi từ trong phòng bếp ra, bắt đầu quét dọn đống bừa bộn trên đất, lại đi mở cửa sổ sát đất của ban công ra, thuận tiện lại tháo toàn bộ rèm cửa sổ, quét dọn ghế sô pha, còn nhoài người lau sạch cả mặt đất.
Vừa vào phòng ngủ, Văn Trạch Tân tiện tay ném cà vạt lên giường, lấy áo choàng tắm ra đi vào phòng tắm. Chỉ chốc lát sau, anh đi từ phòng tắm ra, lau tóc, lấy thuốc lá, ngồi trên ghế sô pha, ngửa đầu châm lửa.
Khói thuốc lượn lờ.
Một điếu thuốc hút xong rất nhanh. Điện thoại ở tủ đầu giường cũng vang lên, người đàn ông bỏ chân dài vắt chéo xuống, đưa tay nhận: “Alô.”
Trầm thấp mà lạnh lùng.
Ở đầu bên kia, chị Lệ nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh muốn xuống ăn cơm không?”
Ánh mắt Văn Trạch Tân rơi vào trên giường.
Mấy ngày nay biết Trần Y muốn trở về, chị Lệ cố ý quét dọn, thay ga giường và chăn, dùng màu sắc tương đối ấm. Văn Trạch Tân để điếu thuốc lá vào miệng lần nữa, sau đó cắn đầu thuốc, anh nói: “Ăn.”
Nói xong, cúp điện thoại, đứng dậy, đưa tay buộc lại dây lưng áo choàng tắm, ngậm lấy điếu thuốc rồi đi xuống tầng. Chị Lệ vội vàng bưng đồ ăn ra, Văn Trạch Tân đi vào phòng ăn, nhấn thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc, kéo ghế ra, nói: “Ngày mai kêu người đổi hết ghế sô pha đi.”
Chị Lệ hơi sửng sốt: “Hả, vâng.”
Trên bàn đồ ăn có hơi hoa lệ, là dùng để chào hỏi khách khứa. Văn Trạch Tân cầm đũa lên, nhìn chằm chằm mấy đĩa đồ ăn. Dường như nghĩ đến điều gì, anh nói: “Bây giờ đi lên tầng thay ga giường trong phòng ngủ một lần nữa.”
“Ga giường…” Chị Lệ chần chừ một lúc: “Không phải vừa…”
Văn Trạch Tân không nói chuyện, gò má lạnh lùng cứng rắn. Chị Lệ thấy anh như vậy, trong nháy mắt kìm nén lời nói trở về, chị nói: “Vâng, bây giờ tôi đi lên.”
Nói xong, chị gỡ tạp dề xuống rồi đi lên tầng.
Lúc này Văn Trạch Tân mới động đũa, bắt đầu gắp thức ăn. Người đàn ông có cái cổ thon dài, ánh đèn phòng ăn rất sáng, anh mặc áo choàng tắm, mấy đĩa thức ăn trước mặt đều khá đầy đủ.
Anh bưng bát, ăn từng miếng từng miếng, hết sức bình tĩnh.
Chỉ chốc lát sau, chị Lệ xuống, lúc đi thu dọn, phát hiện món ăn đều không được động đến chút nào, ngay cả cơm cũng chỉ ăn non nửa bát. Chị dừng lại, nhìn người đàn ông ở phòng khách lớn.
Anh đứng trước cửa sổ sát đất, gọi điện thoại.
Bóng dáng cao lớn chiếu lên trên cửa sổ sát đất, u ám nặng nề.
Động tác của chị Lệ trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Ước chừng mười phút sau, Văn Trạch Tân để điện thoại di động xuống, quay người đi về phía cầu thang. Chị Lệ cố gắng hết sức giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, cúi đầu sát bàn.
Phòng của căn hộ duplex rộng lớn, cho dù có hai người, cũng có vẻ trống trải quạnh quẽ.
Phòng ngủ tầng hai cũng đã đổi ga giường, đổi thành màu xám mà Văn Trạch Tân thường dùng kia. Trước khi kết hôn thì trang trí phòng của Văn Trạch Tân ở nhà họ Văn và nhãn hiệu anh thường dùng chủ yếu đều là màu xám.
Sau khi cưới, thỉnh thoảng sẽ bởi vì có thêm Trần Y mà khi lựa chọn dùng màu sắc thì sẽ dùng một chút màu sắc hệ ấm.
Anh không đi đến phòng ngủ mà đi thẳng đến thư phòng.
*
Từ chỗ Văn Trạch Tân đi ra, Trần Y chưa trở về nhà họ Trần, cô cũng không muốn Liêu Tịch và Trần Khánh lo lắng. Cô đi thẳng về chung cư, mang vali hành lý vào cửa, sau khi đóng cửa phòng, cả người Trần Y tựa vào cửa, toàn thân căng cứng lập tức liền thả lỏng ra.
Dựa vào cửa mười mấy phút, chân hơi tê tê, Trần Y mới đứng lên, bắt đầu cởi bộ áo khoác xuống, treo lên trên móc áo, đầu ngón tay cô còn có hơi run lên.
Cô nhìn đầu ngón tay của mình, nhìn nó từ run rẩy đến dần dần bình tĩnh lại.
Trần Y nhìn về phía kính chạm đất.
Bản thân bên trong vẻ mặt kiên nghị, lúc này điện thoại di động trong túi xách kêu lên, cô giẫm lên giày cao gót xoay người, đi lấy túi xách để trên vali hành lý.
Thẩm Tuyền gọi điện đến.
Trần Y nhận điện thoại, cô hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Thẩm Tuyền gãi lông mày: “Phải là mình hỏi cậu mới đúng.”
Trần Y đi đến sô pha ngồi xuống rồi nói: “Vẫn chưa ăn, chuẩn bị làm một chút đồ ăn.”
Thẩm Tuyền: “Mình gọi thức ăn ngoài cho cậu nhé, cậu đang ở chung cư à?”
“Ừm, được.”
Thẩm Tuyền ở đầu bên kia cười nói: “Rất tốt, lại để cho mình thay đổi cách nhìn.”
Trần Y: “Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu tối nay.”
“Cậu với mình thì không cần khách sáo như vậy.” Thẩm Tuyền nhẹ nhàng cười một tiếng, ở đầu bên kia giơ chân dài lên nhẹ nhàng lắc: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừm, cậu cũng thế.”
Sau khi cúp điện thoại, lúc này Trần Y mới hoàn toàn hồi hồn. Cô liếc mắt nhìn thời gian, bắt đầu thu dọn vali hành lý, sau đó cầm áo ngủ đi tắm rửa. Tắm rửa xong đi ra, thức ăn ngoài Thẩm Tuyền gọi cũng đã đến, cô ăn xong thức ăn ngoài, lấy rác ra đi vứt, tiếp theo bắt đầu vệ sinh căn nhà.
Càng bận rộn thì suy nghĩ của cô càng rõ ràng, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì cô sẽ ở bên này một khoảng thời gian rất dài. Cô thậm chí hy vọng có thể ở lại luôn đây, chỉ mong anh có thể quên cô đi.
Làm người vợ hữu danh vô thực, thực ra cũng rất tốt.
Về phần anh có phải có tính toán khác hay không, Trần Y dự định trước tiên cứ mặc kệ. Nếu có một ngày anh muốn cô trở về, nhưng không có ý định sẽ chạm vào thân thể cô mà ở bên ngoài kiếm người phụ nữ khác, Trần Y cảm thấy mình nhất định sẽ đốt pháo chúc mừng, đồng thời sẽ đối xử với người kia vô cùng tốt.
Nếu như anh muốn ly hôn, đó cũng là chuyện không có cách nào khác.
Trần Y dự đoán luyện tập rất nhiều đường lui cho mình, tâm trạng càng thản nhiên hơn.
Làm vệ sinh xong là gần mười hai giờ, Trần Y toát mồ hôi đầy người, quyết định lại đi tắm. Tắm xong đi ra đã là 12:30, đồng nghiệp công ty đang chúc ngủ ngon trong nhóm.
Trần Y cười nói ngủ ngon với các cô ấy, sau đó nằm xuống đi ngủ.
*
Hơn ba giờ sáng, đèn ở thư phòng rốt cuộc cũng tắt, Văn Trạch Tân gãi lông mày đi từ trong thư phòng ra, sau đó đi vào phòng ngủ. Chị Lệ ngoài đổi ga giường ra, còn đổi mùi thơm hoa cỏ trong phòng, hương thơm thoang thoảng. Người đàn ông cao lớn đi đến bên giường, vén chăn lên nằm xuống, sau đó tắt đèn ngủ.
Trong phòng lập tức rơi vào bóng tối.
Đầu lưỡi Văn Trạch Tân đẩy một bên gò má, cánh tay vắt lên trán, nhắm mắt lại.
Mười phút sau.
Người đàn ông trên giường ngồi dậy, đi chân trần giẫm trên mặt đất, anh cầm lấy thuốc lá ở bên cạnh giường, cúi đầu châm lửa, ánh sáng màu quýt lác đác xuất hiện.
Trong bóng tối rất rõ ràng.
Lông mày người đàn ông lạnh lẽo cứng rắn, anh từ từ hút.
Hồi lâu.
Văn Trạch Tân ném tàn thuốc vào thùng rác, đứng dậy, trong bóng tối, cởi áo choàng tắm trên người, tiện tay nhặt áo sơ mi và quần dài trên mắc áo lên mặc vào.
Sau đó quơ lấy chìa khóa xe và điện thoại trên mặt bàn, đi thang máy đến tầng B1.
Chỉ chốc lát sau, xe thể thao màu đen “Ầm” một tiếng, mở ga ra nhà xe ra.
Chị Lệ ở trong phòng giúp việc ở tầng B1 nửa đêm bị giật nảy mình, vén chăn lên kéo cửa ra, đi ra ngoài nhà để xe xem xét, chỉ thấy cửa sắt từ từ khép lại cùng với đuôi xe phách lối kia.
Chị Lệ bối rối một hồi lâu mới phản ứng được, nửa đêm tiên sinh lái xe thể thao ra ngoài rồi.
Xe thể thao màu đen phi nhanh đến khách sạn của tập đoàn dưới trướng Văn thị, mạnh mẽ phanh lại. Áo sơ mi của Văn Trạch Tân có hơi xộc xệch, anh đóng sầm cửa xe lại, đi vào sảnh lớn. Quản lý trực ban nhận được tin tức, nhanh chóng chạy ra đây nghênh đón: “Nhị thiếu, lên tầng cao nhất ạ?”
Văn Trạch Tân: “Ừ.”
“Vâng, vâng.” Quản lý trực ban cũng không dám hỏi nhiều, tại sao hơn nửa đêm người này lại chạy đến khách sạn ở. Sau khi mở tầng cao nhất ra cho Văn Trạch Tân, quản lý đi ngay ra ngoài.
Văn Trạch Tân đi đến cửa sổ sát đất, kéo cửa sổ sát đất ra, tay đút trong túi quần lạnh lùng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Ở đầu bên kia.
Trợ lý Giang ngủ đến mơ màng, điện thoại đột nhiên kêu to, anh ta từ trên giường ngồi dậy, cầm điện thoại lên nhận, “Alo” một tiếng, quản lý khách sạn gọi điện thoại đến.
“Trợ lý Giang, chào buổi tối, không có ý muốn quấy rầy anh đâu. Là như vầy, mới vừa rồi nhị thiếu đột nhiên tới ở, cũng không nói gì hết, tôi mở căn phòng tầng cao nhất cho cậu ấy, hiện tại còn cần tôi làm chuyện gì nữa không?”
Trợ lý Giang chớp mắt mấy cái, sau đó xoa nhẹ mặt. Nghĩ đến chuyện đã xảy ra vào tối nay ở bên căn hộ Duplex, anh ta hít một hơi nói: “Không cần, cứ theo như bình thường là được, ba bữa một ngày chuẩn bị kỹ càng. Lát nữa tôi lại nói một số hành trình quan trọng cho mấy người, mặt khác đừng tìm phụ nữ cho anh ấy.”
Quản lý “Hả” một tiếng, nhanh chóng gật đầu: “Việc này sẽ không, sẽ không, vậy tầng cao nhất để lại cho nhị thiếu à?”
Trợ lý Giang: “Đúng, tạm thời để lại cho anh ấy.”
“Được rồi, cảm ơn.” Quản lý trực ban thở phào một hơi, lòng cũng ổn định lại. Sau khi cúp điện thoại, trợ lý Giang cũng hết buồn ngủ, anh ta tìm số điện thoại của chị Lệ, gọi qua.
Đầu bên kia chị Lệ cũng chưa ngủ, ngồi ở mép giường ngẩn người, điện thoại vang lên, chị nhanh chóng nhận.
“Trợ lý Giang?”
Trợ lý Giang cười: “Chị Lệ, phiền chị lên tầng thu xếp một ít quần áo và một số vật dụng hằng ngày cho sếp, à, đồ ở phòng sách chờ ngày mai tôi đi lấy.”
Chị Lệ sững sờ: “Tiên sinh muốn đi công tác sao?”
Trợ lý Giang dừng một chút, cười nói: “Cũng gần giống vậy.”
Đoán chừng muốn “Đi công tác” một khoảng thời gian.
“Được, được.” Chị Lệ xuống giường, nói: “Vậy trong nhà, vậy phu nhân…”
Trợ lý Giang thở dài: “Chị Lệ, ngoại trừ quét dọn vệ sinh, thời gian khác chị nên đi ra ngoài chơi đi.”
Lời này giống với ý tứ trước đó mà Văn Trạch Tân nói, chính là đừng lên tầng một và tầng hai, ngoan ngoãn ở tầng B1 của chị là được rồi. Nhưng mà người ta là trợ lý nên nói năng uyển chuyển hơn nhiều.
Không giống như tiên sinh, giọng điệu bá đạo và mạnh mẽ.
“Được.”
*
Đám người Lâm Tiêu Sanh sau khi đi từ trong nhà Văn Trạch Tân ra ngoài thì đều mờ mịt, có chút sợ hãi. Lâm Tiêu Sanh quay đầu nhìn căn nhà, sau đó đi nhanh hai bước khởi động xe. Những người khác cũng lấy lại tinh thần, lập tức đuổi kịp, giờ phút này nhanh chóng rời khỏi nơi này mới đúng.
Lâm Tiêu Sanh không có ý định đi cùng với các cô ấy mà lái xe chạy tới trong tiểu khu của bạn thân. Bạn thân đang luyện yoga, nhìn thấy cô ta đến thì lập tức kết thúc tập luyện, đứng lên lau mồ hôi ở cổ hỏi: “Các cậu thật sự đi à?”
Cô ta tên Giang Diệu, là nhị thiên kim của XX.
Lâm Tiêu Sanh ngồi trên ghế sô pha, gật đầu: “Ừm.”
“Sao sắc mặt trắng bệch vây?” Giang Diệu ngồi một mình một ghế sô pha, hỏi. Lâm Tiêu Sanh không lên tiếng, ôm gối ôm, giống như là đang suy tư gì đó.
Giang Diệu thấy thế, cười nói: “Thật ra mình không đề nghị cậu đi nhưng cậu nhất định muốn đi nhìn xem.”
Lâm Tiêu Sanh ngẩng đầu: “Vì sao không đề nghị?”
Giang Diệu dựa về phía sau, xoa trán nói: “Mình nghe nói gần đây Trần Y đều không ở trong nhà, cô ta trở về nhà họ Trần, nhị thiếu bảo cô ta trở về, rõ ràng giữa vợ chồng họ chắc sẽ cửu biệt thắng tân hôn chứ.”
Lâm Tiêu Sanh: “Cậu chắc chắn chứ? Nếu thật như vậy thì Trần Y cũng không cần gọi chúng mình tới.”
Giang Diệu nhìn dáng vẻ này của Lâm Tiêu Sanh, cô ta cười nói: “Nếu không thì chúng ta hỏi thử Trần Ương xem? Có lẽ cô ta có thể cho trả lời cho chúng ta biết.”
“Được thôi.” Lâm Tiêu Sanh gật đầu, quả thật cô ta cũng không cam tâm. Nhà họ Lâm kém nhà họ Trần chỗ nào chứ, nhiều gia tộc như vậy, vì sao Văn Trạch Tân lại chọn gia tộc nhà họ Trần rách nát như thế, vấn đề trước đó còn chưa từng nghe nói Văn Trạch Tân và Trần Y có giao thiệp gì. Mỗi lần Văn Trạch Tân xuất hiện ở tiệc tùng hoặc là quán bar, đều là ở cùng với các cô có được chưa?
Thỉnh thoảng cô ta gọi điện thoại cho anh, hẹn anh, anh cũng đến.
Tất cả mọi người cảm thấy cuối cùng chắc cô ta mới là người con gái mà trời chọn kia, dựa vào cái gì mà bị Trần Y cản đường. Giang Diệu nhìn vẻ mặt Lâm Tiêu Sanh, đôi mắt cô ta lóe lên mấy lần, sau đó mỉm cười, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Trần Ương.
Trần Ương đang ở trong nhà nói chuyện với Trần Khánh, nhìn thấy có điện thoại gọi đến, theo bản năng đứng dậy, trốn tránh Trần Khánh đi đến ban công nhận: “Diệu Diệu, chào buổi tối.”
“Chào buổi tối, Trần Ương, ở nhà à?”
“Đúng vậy, có chút buồn chán.”
“Hai ngày nữa chúng mình có một buổi tụ họp nhỏ, mình mời cậu nhé.”
“Được.”
Giang Diệu cười cười, nói: “Đúng rồi, tối nay Tiêu Sanh đã tới nhà chị của cậu, cậu biết không?”
Trần Ương bĩu môi: “Vừa nghe nói, người như chị mình tại sao lại hào phóng như thế chứ, Lâm Tiêu Sanh…”
“Chị cậu là người tốt đấy, nói mời các cậu ấy đi ăn cơm.”
“Ăn cơm gì chứ, mình nhìn chị mình chắc là để Lâm Tiêu Sanh đi theo giúp anh rể mình…” Nói đến đây, Trần Ương bỗng nhiên ngậm miệng, sau đó thanh âm nhỏ chút: “Diệu Diệu…”
Giang Diệu ấn xuống loa, cô ta sửng sốt một chút, vô ý thức nhìn Lâm Tiêu Sanh. Ánh mắt Lâm Tiêu Sanh sáng lên, cô ta không lên tiếng, chỉ điện thoại, bảo Giang Diệu tiếp tục. Giang Diệu suy nghĩ, thấp giọng nói: “Trần Ương, theo như cậu nói như vậy, quan hệ giữa chị cậu và anh rể cậu dường như không được tốt lắm nhỉ?”
Trần Ương: “…”
Cô ta cười gượng: “Mình cảm thấy rất kém thì phải, dù sao chị mình nói hai người không có tình cảm. Haiz, nhưng mà cậu đừng nói với Lâm Tiêu Sanh, cũng đừng nói với người khác, cậu biết là được.”
“À, được.” Giang Diệu ngay lập tức đồng ý.
Sau đó, hai người lại trò chuyện một lát, Giang Diệu tìm cơ hội cúp điện thoại. Mặt mày Lâm Tiêu Sanh toàn là nét cười, nhảy dựng lên: “Mình đã nói rồi mà, đm.”
Giang Diệu mỉm cười: “Được rồi, cậu đừng vui quá.”
Lâm Tiêu Sanh rất vui, lôi kéo Giang Diệu: “Đi, ra ngoài uống rượu.”
*
Ngày hôm sau Trần Y đến công ty, sau khi hạng mục kia của Thịnh Lâm kết thúc thì có ba bốn ngày nghỉ ngơi ngắn ngủi. Nhưng đối với các cô mà nói, nghỉ ngơi chính là giống như đọc sách, đọc sách rồi lại đọc sách, sau đó nhanh thi lấy bằng.
Trần Y chưa về nhà mà ở lại công ty xem tài liệu giảng dạy ôn thi. Hơn ba giờ chiều thì nhận được tin tức Văn Trạch Lệ muốn cầu hôn Thẩm Tuyền, đồng thời còn chuẩn bị cả một quá trình trọn vẹn.
Là Lâm Tiếu Nhi tiết lộ cho Trần Y biết, đồng thời còn kéo cô vào trong nhóm người nhà. Nhóm có tên gọi là [Người nhà], bên trong có ba gia tộc.
Theo thứ tự là nhà họ Thẩm, nhà họ Văn, cuối cùng là nhà họ Trần.
Đương nhiên, lúc này Thẩm Tuyền chưa bị kéo vào, cô ấy ở phía vừa kinh ngạc vừa bất ngờ.
Nhóm là do Văn Trạch Tân lập.
Ảnh chân dung của người đàn ông ở ngay phía trước, thứ hai là Văn Trạch Lệ, anh là người cuối cùng bị kéo vào, ở phía sau cùng.
Lâm Tiếu Nhi ở trong nhóm tag cô.
Lâm Tiếu Nhi: [Y Y, con và Tuyền nhi là bạn tốt, con có đề nghị gì khác hay không?]
Trần Y: [Dạ? Chuyện này, con suy nghĩ một chút…]
Lâm Tiếu Nhi: [Ha ha, được.]
Thẩm Lẫm: [Trần Y, em cảm thấy chọn buổi tối hay là ban ngày thì tốt?]
Thẩm Lẫm: [@Trần Y.]
Văn Trạch Lệ: [Ha ha ha, đm, anh vợ, anh vừa hỏi như vậy, con mẹ nó em cứ tưởng là anh đang muốn cầu hôn Trần Y đó.]
Lập tức nhóm chat liền yên tĩnh lại.
Mạc Điềm: [… Đại thiếu, Y Y là em dâu con.]
Văn Trạch Lệ: [À, nhớ ra rồi.]
Thẩm Lẫm: [… Bệnh thần kinh.]
Trần Y không ngờ một chủ đề nhỏ này sẽ kéo tới trên người cô, cô có hơi xấu hổ, chần chừ một chút, soạn tin nhắn.
Trần Y: [Em cảm thấy Thẩm Tuyền hẳn là thích buổi tối hơn, có thể chuẩn bị pháo hoa trí tuệ nhân tạo.]
Thẩm Lẫm: [Anh cũng cảm thấy thế, mọi người thấy sao?]
Văn Trạch Lệ: [… Mọi người sao lại kẻ xướng người họa rồi? @Văn Trạch Tân, ra nói một câu.]
Văn Trạch Lệ tag Văn Trạch Tân, nhưng mà anh vẫn luôn không lên tiếng, dù cho cái nhóm này là anh lập hai mươi phút trước, anh giống như biến mất rồi vậy.
Lâm Tiếu Nhi đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, nhắn tin nhắn riêng cho Trần Y.
Lâm Tiếu Nhi: [Y Y, con với Trạch Tân làm sao vậy?]
Da đầu Trần Y xiết chặt.
Mấy giây sau, Trần Y mới soạn tin nhắn.
Trần Y: [Mẹ, không có gì hết ạ.]
Lâm Tiếu Nhi: [Thật à?]
Trần Y: [Thật ạ.]
Lâm Tiếu Nhi: [Vậy thì tốt. Đúng rồi, buổi tối con và Trạch Tân trở về ăn cơm đi, chúng ta bàn bạc tiếp, làm thế nào mới khiến Tuyền nhi có một niềm vui bất ngờ.]
Chuyện này lại khiến da đầu Trần Y căng thẳng, cô nhìn tài liệu trong tay, chuẩn bị soạn tin nhắn. Điện thoại trong tay cũng vang lên vào lúc này, là trợ lý Giang gọi điện thoại đến.
Cô dừng một chút, nhận điện thoại.
Trợ lý Giang ở đầu bên kia cười nói: “Phu nhân, mấy giờ tan tầm? Tôi đi đón cô, tối nay về nhà họ Văn ăn cơm nhé.”
Trần Y chần chừ: “Là…”
“Là ông chủ nói ạ.”
Dám chắc là Lâm Tiếu Nhi cũng tìm Văn Trạch Tân, cho nên Văn Trạch Tân mới bảo trợ lý Giang gọi điện đến báo cho cô biết. Tâm trạng Trần Y thả lỏng một chút, cô trả lời: “Được, 4:30 tôi có thể đi.”
Trợ lý Giang: “Vâng.”
Trần Y cúp điện thoại, để điện thoại di động xuống, cầm tài liệu trên bàn lên lại bắt đầu xem. Chu Yến xem một hồi thì không thể ngồi yên, đứng dậy rót một ly cà phê cho Trần Y, chống bàn nói: “Tôi cảm thấy tôi không thi được rồi, tôi không kiên trì được.”
Trần Y lật một tờ ra nói: “Không kiên trì cũng phải luyện, cô không muốn làm đối tác sao?”
“Tôi… Tôi muốn chứ, thế nhưng tôi không kiên trì được mà. Trần SA2, năm nay vậy mà cô định thi ba môn à?” Chu Yến nhìn tài liệu ôn thi của cô, có hơi khâm phục cô.
Trần Y: “Ừm, có thể thi đồng thời thì thi đồng thời thôi.”
Chu Yến “Hả” một tiếng: “Tôi thật sự không xem nổi, tôi cảm thấy tôi lăn lộn đến SA2 thì tôi phải cuốn xéo rồi.”
Trần Y: “Kiên trì.”
Lương Chấn Phong xem đến mức xuất hiện một vành mắt đen, anh ta nói: “Tôi cũng chuẩn bị ba môn, thực ra rất khó thi được, có người thi năm sáu lần đều không đạt tiêu chuẩn.”
Mấy người còn lại chuẩn bị kiểm tra đều thở dài. Đi làm thì dễ mà thi lấy chứng nhận thì khó, nhưng mà vừa vào văn phòng đã có quy định, nhất định phải thi CPA mới có thể tiếp tục thăng chức.
Bốn giờ rưỡi chiều, Trần Y liền nhân được tin nhắn Wechat của trợ lý Giang, nói chờ ở dưới tầng. Trần Y dọn dẹp một chút rồi xuống tầng. Trợ lý Giang lái chiếc xe Porsche màu đen kia của Văn Trạch Tân đến.
Anh ta xuống xe mở cửa xe cho Trần Y.
Trần Y đi qua dưới ánh mắt của đám đồng nghiệp, cô xa xa đã thấy trong xe không có người thứ hai, nói cách khác Văn Trạch Tân không đến.
Cô cười nói: “Cảm ơn.”
Sau đó khom lưng lên xe.
Trợ lý Giang cười nói: “Phu nhân khách sáo rồi.”
Anh ta đóng cửa lại.
Chỗ ngồi phía sau rộng rãi chỉ có một mình Trần Y, trong xe có mùi cây linh sam nhàn nhạt. Trợ lý Giang đi vòng qua ghế lái nổ máy xe, từ gương quan sát nhìn Trần Y một cái, mỉm cười giải thích: “Ông chủ vẫn còn đang họp, bảo phu nhân đi trước.”
Trần Y: “Được.”
Xe quay đầu xe, lái về hướng nhà họ Văn. Năm giờ còn có chút ánh chiều tà, một vài ánh nắng xuyên qua chiếu vào đây. Sau mấy ngày mưa, những ngày sau chủ yếu đều là nắng to.
Đến nhà họ Văn, trợ lý Giang từ từ dừng xe lại.
Lúc này, bên cạnh thân xe cũng có một chiếc xe Mercedes Benz màu đen từ từ lái vào đây, chỗ đậu rất gần. Cửa sổ xe hạ xuống, mắt Trần Y tùy ý quét qua, đối đầu với cặp mắt của Văn Trạch Tân.
Anh nhìn cô một giây, sau đó hời hợt thu tầm mắt lại, tắt máy.
Trần Y sững sờ, sau đó cô bình tĩnh thu tầm mắt lại, mở cửa xuống xe. Cô xách theo túi nhỏ, đi tới cửa, quản gia đúng lúc đi ra, cười nói: “Y Y tới rồi.”
Trần Y: “Chào chú.”
Lúc này quản gia ngẩng đầu, cười nói: “Nhị thiếu.”
“Ừ.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền từ phía sau đến, sau đó Văn Trạch Tân đưa chìa khóa xe cho quản gia, đi về phía cửa lớn, nhìn Trần Y. Anh cũng không nói chuyện.
Trần Y cười cười, ôn hòa đuổi theo.
Nụ cười kia của cô vô cùng dịu dàng, tự nhiên hào phóng. Văn Trạch Tân che giấu cảm xúc ở đáy mắt, dẫn đầu vào cửa, nhưng cũng không đi cách cô quá xa.
Lâm Tiếu Nhi mặc tạp dề đi từ bên trong ra đón, nắm chặt tay Trần Y, cười nói: “Lần này con đi công tác thời gian hơi dài đấy.”
Trần Y: “Mười ngày cũng không lâu lắm.”
“Mấy ngày trước mẹ còn hẹn Liêu Tịch ra ngoài dạo phố.” Lâm Tiếu Nhi vừa nói vừa nhìn con trai.
Văn Trạch Tân cởi áo khoác, đưa áo khoác cho quản gia ở bên cạnh, nhẹ nhàng nói chuyện hai câu với quản gia. Anh cũng không nhìn bên này, cũng không dắt Trần Y hoặc là ôm cô.
Trần Y: “Dạ, con nghe mẹ con nói rồi, cảm ơn mẹ.”
Lâm Tiếu Nhi mỉm cười: “Khách sáo gì chứ, đều là người một nhà, con ngồi trước đi, mẹ đi phụ phòng bếp.”
Trần Y cũng vội vàng nói: “Vậy con cũng phụ.”
“Được thôi.” Lâm Tiếu Nhi khoác tay Trần Y đi về phía phòng bếp.
Văn Trạch Tân xắn tay áo đi qua phòng khách nhỏ, đi đến nói chuyện với Văn Tụng Tiên. Văn Tụng Tiên mới vừa gọi điện thoại vừa nhìn xem hai vợ chồng này, ông nhìn chằm chằm Văn Trạch Tân: “Nếu như con thật sự không thích con bé thì thả người ta đi thôi.”
Động tác xắn tay áo của Văn Trạch Tân dừng lại, anh trầm mặc nhìn bố.
Văn Tụng Tiên bị con trai nhìn như vậy, cũng có hơi sợ, thế nhưng lời nên nói thì ông vẫn phải nói: “Trong khoảng thời gian này mẹ con và mẹ con bé qua lại thân thiết, phụ nữ với nhau có mấy lời sẽ không cất giấu. Trần Y từ cấp 3 đã thích con, lúc trước con chọn trúng con bé làm thông gia, chắc chắn trong lòng con bé còn có hy vọng. Mà sau khi video lần trước ầm ĩ, có thể cảm giác được Trần Y cũng không có kiên nhẫn với con như vậy. Lần này Trần Y đi công tác trở về, chuyện sắp xếp hồng nhan tri kỷ cho con trong nhà kia, bố cũng vừa mới nghe anh trai con nói.”
“Mẹ con vẫn chưa biết, nếu như bà ấy biết thì các con hiện tại cũng không bình tĩnh như vậy.” Văn Tụng Tiên lấy thuốc lá ra: “Con suy nghĩ thật kỹ, nếu không thì dứt khoát thả người ta đi.”
Văn Trạch Tân ngước đôi mắt lên: “Nếu như con không thả thì sao?”
“Không thả vậy cũng đừng quản con bé quá nhiều.”
Văn Trạch Tân ngồi xuống ghế sô pha, cầm lấy thuốc lá, ngắm nghía mấy lần, sau đó anh kéo môi nở nụ cười, không tiếp tục đáp lời nữa.