Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 34




Trần Y lạnh lùng nhìn anh, không từ chối cũng không đồng ý. Đầu ngón tay Văn Trạch Tân chuyển đến bên này, sờ khóe môi của cô, lại nói: “Sau khi chuyển về nhà, nếu em không gật đầu đồng ý thì anh sẽ không chạm vào em. Em ngủ ở phòng ngủ chính, còn anh ngủ ở thư phòng, em không đồng ý thì anh sẽ không vào phòng ngủ chính. Anh chỉ muốn trong nhà có em mà thôi.”

Lòng bàn tay anh mang theo chút sức, chạm đến mức khóe môi cô đỏ lên, đôi mắt trực tiếp, chân thành, kèm theo một chút cố chấp.

Trần Y vẫn không hé răng.

Cô đang cân nhắc có nên đồng ý hay không. Nếu không có Văn Trạch Tân thì cô cũng có thể nghĩ cách, chỉ là tốn thời gian, hơn nữa nếu cô không ở công ty thì Trần Khánh không có chỗ dựa.

Mặt khác, chuyển vào thì không thể chuyển ra sao?

Anh rất kiên nhẫn chờ cô.

Hồi lâu.

Trần Y nói: “Được.’’

Khóe môi Văn Trạch Tân nhếch lên, ấn Trần Y vào trong ngực, cúi đầu hạ xuống hôn vành tai cô. Tiếp theo anh đứng thẳng người, dắt tay cô: “Em làm yên lòng bố, anh sẽ giúp bố giữ vững chức chủ tịch, nhưng phải chịu uất ức mấy ngày.”

Trần Y: “Ừm.”

Cửa mở ra.

Trợ lý Giang ở bên ngoài mỉm cười, ánh mắt nhìn vào chỗ nắm tay của hai người, anh ta nhìn một cái sau đó lập tức rời đi. Được rồi, nhị thiếu lại thành công một lần nữa trong khoảng thời gian ngắn.

Trong phòng họp tất cả mọi người đều đang chờ.

Trần Y được Văn Trạch Tân dắt vào cửa, sau đó thì buông tay, đi vòng qua vị trí của mình rồi ngồi xuống. Vẻ mặt cô lạnh nhạt, những người khác nhìn cô cũng không nhìn ra gì cả, thế nên họ liền nhìn Văn Trạch Tân.

Người đàn ông cao lớn ngồi xuống, hai tay đan chéo, có chút lười nhác, điệu bộ như vậy không nhìn ra là có muốn trả lời hay không. Trần Khánh là người muốn hỏi nhất, Trần Y nắm chặt tay Trần Khánh, cô nói rằng: “Hãy nghĩ đến mối quan hệ của chúng con.”

Cô đang nói về Văn Trạch Tân.

Trần Khánh mờ mịt chuyển ánh mắt nhìn về phía con gái, từ trong mắt con gái thấy được sự kiên định. Trong chớp mắt ông lập tức tỉnh táo lại. Đúng rồi, chỉ cần một ngày vẫn là thông gia với nhà họ Văn, nếu Văn Trạch Tân làm chủ tịch thì nó thật sự có thể chỉ lo cho thân mình sao? Rốt cuộc nó vẫn là con rể của nhà họ Trần, con cái do nhà họ Văn dạy dỗ sẽ không ích kỷ như vậy.

Cuối cùng ông cũng theo bản năng suy nghĩ sự việc theo hướng tốt.

Trên thực tế nếu không có Trần Y, Văn Trạch Tân tiếp nhận chức vị này, bố vợ thế nào và có quan hệ gì với anh. Anh cũng không ngốc, cổ phần đưa vào trong tay rồi còn có thể từ chối sao?

Anh cũng không nhân từ gì cho cam.

Nhưng vào giờ phút này, cũng bởi vì có Trần Y nên mới có biến số.

Trần Ương nhìn Văn Trạch Tân ở bên này không tỏ thái độ, cô ta cũng gấp gáp. Tình huống hiện tại chính là, nếu Văn Trạch Tân tiếp nhận thì đồng nghĩa là bất nghĩa với Trần Khánh, không nhận thì có nghĩa anh có tình cảm sâu đậm với Trần Y đến mức từ bỏ dã tâm của mình, cho nên bọn họ rất gấp. Vả lại năng lực của anh mạnh như vậy thì giao Trần thị vào trong tay anh, chỉ có càng ngày càng tốt.

Cổ phiếu trong tay bọn họ mới có thể tăng giá trị tài sản.

Trần Ương cười khiến những người khác yên tĩnh lại, sau đó nhìn về phía Văn Trạch Tân. Nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, cô ta nói: “Không biết nhị thiếu còn muốn cân nhắc điều gì?”

“Đúng đấy, còn có ý kiến gì à?”

“Nhị thiếu.”

Những người khác nối gót hỏi.

Văn Trạch Tân ngước mắt lên, đầu tiên là nhìn Trần Khánh ở đối diện, mấy giây sau, đầu ngón tay anh gõ nhẹ lên bàn, nói: “Mọi người như thế này bảo tôi làm sao chịu nổi chứ?”

Những người khác sửng sốt.

Còn Trần Ương trong nháy mắt lại cảm thấy có hy vọng, cô ta cười nói: “Nhị thiếu việc gì phải băn khoăn nhiều như vậy, anh cũng là cổ đông của công ty, vì lợi ích đi lên của công ty mới là quan trọng.”

Văn Trạch Tân liếc nhìn Trần Ương.

Bởi vì khoảng cách gần nên đôi mắt của người đàn ông cũng rất gần, đôi mắt chứa đầy ẩn tình lúc không cười lập tức khiến phía sau đầu Trần Ương xuất hiện lửa nóng. Văn Trạch Tân thu tầm mắt lại, khóe môi vẽ ra một nụ cười khinh miệt, nhưng rất nhanh biến mất. Anh nhìn về phía Trần Khánh nói: “Mấy năm nay sự cố gắng của bố vợ tôi cũng đã nhìn thấy.”

“Nhưng bố vợ khó gánh vác được trọng trách lớn.”

Những lời này vừa nói ra, mắt của rất nhiều người sáng lên.

Trần Khánh vô thức siết chặt nắm đấm, nhưng vẫn không lên tiếng, ông biết lời này của Văn Trạch Tân có thật có giả, đương nhiên Trần Y cũng biết. Văn Trạch Tân thu tầm mắt về, nhìn về phía giám đốc tài chính Trần Tương trên bục phát biểu, cũng là người khởi xướng nêu lên bảy tông tội của ông. Trần Tương và bố mẹ của cô ta đã nắm trong tay 8% cổ phần.

Rất tốt.

Anh cười nhạt một tiếng, nói: “Được, tôi tiếp nhận.”

Toàn bộ tất cả mọi người đều thở phào, sau đó nguyên một đám oán hận nhìn về phía Trần Khánh, giống như nhìn chó nhà có tang. Trần Ương lấy di chúc trước đây bố cô ta viết ra, trên đó việc phân chia 8% cổ phần cũng viết rất rõ ràng, nếu như Trần thị có hơn năm năm thua lỗ thì cổ phần sẽ phải trả lại cho con gái Trần Ương.

Mà điều cuối cùng trong bảy tông tội vừa rồi là tám năm.

“Chú à, cũng không phải là con ức hiếp người.” Trần Ương mỉm cười: “Lúc trước chú cũng đã ký tên rồi.”

Trần Khánh bình tĩnh lại rất nhiều, ông nhìn phần di chúc này, nói: “Trần Ương, người đang làm thì trời đang nhìn, chúng ta cứ yên lặng chờ xem.”

Trần Ương hơi mỉm cười, hoàn toàn xem nhẹ.

Trần Khánh chống mặt bàn đứng dậy, Trần Y đứng dậy đỡ Trần Khánh, quay người đi về phía cửa ra vào. Tất cả mọi người nhìn bóng dáng bọn họ, có cười nhạo cũng có khinh thường.

Lúc này.

Văn Trạch Tân chỉnh lại cổ tay áo, anh đứng dậy theo, nói với Trợ lý Giang: “Đi mở cửa xe, tôi đưa bố vợ và phu nhân về nhà.”

Trợ lý Giang: “Vâng.”

Văn Trach Tân gõ đầu ngón tay xuống mặt bàn, nói với những người khác: “Tôi hy vọng có thể làm xong thủ tục trong hai ngày này, tôi sẽ cử luật sư tới, toàn bộ giao cho anh ta xử lý.”

Một đám người nhìn anh.

Trần Ương cũng nhìn.

Người đàn ông cao lớn đi theo sau lưng hai bố con thất bại kia rời đi, nói là lái xe đưa bọn họ về nhà. Ngay lập tức không biết vì sao, trong lòng tất cả mọi người đều phủ kín nỗi bất an, bao gồm cả Trần Ương.

Cũng may bọn họ đã tạo đường lui, ký kết thỏa thuận. Văn Trạch Tân chỉ cần giữ cổ phần, chức vị chủ tịch sẽ không thể tùy tiện chuyển giao. Vả lại đến lúc đó cổ phần trong tay Trần Ương sẽ là nhiều nhất, Văn Trạch Tân cũng không vượt qua cô ta được, cho nên không có gì phải sợ. Vì tương lai của Trần thị, vì để cho đôi bố con này gánh trên lưng tội danh đó, vứt bỏ thể diện thì cô ta sẽ không sao cả.

Ngồi vào trong xe, sức lực cả người Trần Khánh cũng mất đi, nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người. Trần Y sau khi ngồi vào, nhìn bố mình thở dài một hơi. Văn Trạch Tân ngồi vào ghế lái, dịch gương chiếu hậu xuống, nhìn người phụ nữ ngồi ghế sau.

Trong lúc đó, ánh mắt của Trần Y vô tình lướt qua.

Cô lạnh nhạt dời mắt đi.

Văn Trạch Tân thấy thế thì thu tầm mắt về, đầu ngón tay gãi xuống lông mày, cười cười, khởi động xe.

Nhìn xe đi vòng ra khỏi cao ốc Trần thị, Trần Khánh quay đầu nhìn tòa cao ốc này. Trước kia thời gian có logo Trần thị, mỗi lần nhìn thấy tòa cao ốc này thì rất tự hào.

Tòa cao ốc này vốn dĩ là của Trần thị, còn từng là thắng cảnh của thủ đô. Mấy năm nay các công ty, gia tộc khác từ từ mọc lên, logo Trần thị ở cao ốc này cũng từ từ mất đi, chỉ còn lại ba tầng thuộc về Trần thị. Nội bộ Trần thị cũng bắt đầu chia năm xẻ bảy, công ty con bán được thì bán, đến nay tổn thất nặng nề, chỉ có thể bảo vệ được một số ngành nghề lâu năm.

Ông nói: “Trạch Tân, Trần thị giao cho con, hy vọng con có thể đối xử tốt với nó. Bố chỉ hy vọng có thể rửa sạch tội danh của mình.”

Trần Y nhìn bố, hốc mắt ửng đỏ.

Đèn giao thông hiện đỏ.

Văn Trạch Tân nhìn người phụ nữ hốc mắt đỏ hoe ngồi ở ghế sau, anh híp mắt lại, lập tức nhìn về phía Trần Khánh, giọng điệu thản nhiên nói: “Bố, trước hết bố đừng ủ rũ.”

“Làm không tốt không có nghĩa là không thể làm. Mỗi người đều có quá trình học tập, ba trăm sáu mươi nghề luôn có một nghề thích hợp với bố.”

Trần Khánh há miệng.

Người con rể này! Anh nói lời này đúng là không thích hợp làm chủ tịch, nhưng có một số việc anh có thể làm. Vô công vô quá* là được rồi, không cần anh quá lợi hại, ông cũng không có kỳ vọng gì lớn với anh.

(*无功无过 (Vô công vô quá): không đạt được công lao nhưng cũng không có sai làm/ không giúp được gì nhưng cũng không gây cản trở.)

Trần Y cũng nghe ra.

Cô mím môi, không nhịn được trừng người đàn ông ở ghế lái kia.

Đúng lúc Văn Trạch Tân cũng liếc qua nên thấy được.

Anh nhíu mày.

Bốn mắt nhìn nhau

Trần Y liếc mắt qua một bên.

Đôi mắt Văn Trạch Tân hàm chứa ý cười, tiếp tục lái xe, một đường lái về phía nhà họ Trần. Rất nhanh đã đến nhà họ Trần, Văn Trạch Tân nói: “Bây giờ không kịp đi thi rồi à?”

Trần Y nhìn đồng hồ.

“Ừm.”

“Sang năm thi lại.” Người đàn ông nói.

Trần Khánh sau khi nghe được thì nhìn về phía Trần Y, ông nói: “Hôm nay là ngày con thi à?”

Trần Y: “Vâng.”

Trần Khánh mặt mũi tràn đầy áy náy: “Đều là bố con không tốt…”

“Được rồi, bố xuống xe đi, sang năm thi cũng được.” Trần Y quay người xuống xe, gọi Trần Khánh. Trần Khánh vừa thấy xấu hổ day dứt vừa cảm thấy mình vô dụng. Sau khi xuống xe, ông nhìn thấy Liêu Tịch, lại sợ Liêu Tịch lo lắng, tranh thủ thời gian sửa sang lại quần áo tóc tai.

Trần Y đỡ Trần Khánh vào cửa.

Văn Trạch Tân đi vào theo, Liêu Tịch chạy nhanh về phía trước. Bà nhận được tin, run rẩy cầm tay Trần Khánh.

Hồi lâu sau, hét lớn: “Ông làm tất cả những điều này đều là vì Trần thị mà, bọn họ dựa vào cái gì mà đối xử với ông như vậy. Mấy năm nay bọn họ có quản lý công ty, quản lý Trần thị à? Bọn họ chỉ biết đòi tiền rồi đòi tiền, bọn họ có tư cách gì. Còn Trần Ương, trước kia tôi nên để nó ở cô nhi viện chứ không nên nhận nuôi nó, nuôi ra một con sói mắt trắng xa lạ*.”

(*Sói mắt trắng (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.)

Tiếp theo, Liêu Tịch nhìn về phía Văn Trạch Tân: “Nhị thiếu rất hài lòng với kết quả này đúng không?”

Văn Trạch Tân: “… Mẹ.”

“Đừng gọi tôi, tôi không làm nổi mẹ cậu đâu.”

Văn Trạch Tân: “…”