Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1108




Lý Mạn Ni đã đứng trước mặt Sở Luật, cô ngẩng mặt, gần như quỳ gối trên mặt đất nhìn lên người đàn ông trước mặt, anh không thay đổi gì, một chút cũng không, vẫn khí thế ấy nhưng thêm phần tối tăm, chỉ khi nào đối diện con gái anh phần tối tăm sẽ biến mất, bây giờ bao nhiêu biểu hiện tình cảm cũng chỉ có con gái con đối với người khác tất cả đều vô cảm, không có tâm tình gì.

“Cô có việc gì?” Anh nhàn nhạt hỏi người phụ nữ trước mắt.

Lạnh, âm thanh không có chút ấm áp.

Nhạt, như người lạ gặp lần đầu.

Phiền, giữa trán nặng nề thêm.

“Luật, em…”

Lý Mạn Ni gọi tên Sở Luật, rồi cũng chẳng biết làm gì, bây giờ cô ở đây, muốn nói mà nói không thành lời, không thể mở miệng.

“Đã lâu không gặp, anh có khỏe không?”

“Em rất nhớ anh, còn anh có nhớ em không?”

“Em còn yêu anh, chúng ta có thể lại ở bên nhau không?”

Lý Mạn Ni biết rõ ràng, cho dù cô có hỏi những câu này hay không, câu trả lời của Sở Luật vĩnh viễn cũng sẽ là không thể, thậm chí trong mắt anh sự tồn tại của cô chỉ giống như vực sâu thăm thẳm. Tiểu Vũ Điểm xoay mặt, hai cánh tay ôm lấy cổ ba, không muốn nhìn thấy Lý Mạn Ni, bé không nhớ được nhiều lắm nhưng thích hay không thích cũng rõ ràng.

Sở Luật cả đời này cũng không có cách nào quên thù hận với người đàn bà trước mắt này, thù làm anh vô sinh sẽ theo anh cả đời, trừ khi chết. Anh không thể tha thứ còn vì  Lý Mạn Ni muốn hại chết đứa con gái duy nhất của anh, anh muốn trả thù cả thân thể lẫn tinh thần, người phụ nữ này sống so với chết còn thống khổ hơn, nếu muốn sống thì hãy cố sống cho tốt đi, mà muốn chết thì cũng đừng mong chết quá sớm.

“Lý tiểu thư, nhờ cô đứng lui ra một chút.” Anh mở miệng, lời nói lạnh băng dị thường. “Mong cô quý trọng cuộc sống hiện tại của cô, đừng để tôi làm cô sống không nổi.”

Anh nhấc chân, đi về phía trước một bước, Lý Mạn Ni lùi một bước về phía sau. Sau đó cô cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Luật bỏ đi, ánh mắt không cam lòng của cô cuối cùng cũng chỉ có thể lưu lại trên chính bản thân cô mà thôi.

Tiểu Vũ Điểm ngả đầu trên vai Sở Luật, một đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Lý Mạn Ni phía sau, cặp con ngươi nhỏ đen lạnh nhạt giống hệt như ba của bé khiến Lý Mạn Ni rùng mình. Cô vội vàng xoay người, không có cách nào bình tâm lại được.

Sở Luật đặt con gái trên cái ghế dành cho trẻ em, anh lên xe cùng con gái chuẩn bị về nhà, cuộc sống của anh bây giờ vô cùng quy củ, hết giờ làm là về với con.

Người phụ nữ quan trọng nhất trên đời này của anh bây giờ chỉ có con gái, con gái bảo bối của anh, từ gương chiếu hậu, anh nhìn thấy con gái tự nghịch tay mình, ngoan ngoãn ngồi không gây phiền toái cho ai.

Không đúng, bé không thể gây phiền phức.

Nghĩ đến điều này, tâm Sở Luật lại căng thẳng, sự đau đớn này đúng hạn lại tới, anh đã quen mà vẫn không chịu được.

Xe dừng, anh ôm con gái lên.

Tiểu Vũ Điểm dụi đôi mắt, một đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn anh chằm chằm, sương mù mênh mông, là đôi mắt mới ngủ dậy của đứa bé, rất đẹp.

“Bảo bối, con xem mình về đến nhà rồi.” Anh chỉ về phía trước: “Con nhận ra không? Đây là nhà của chúng ta, nhà của ba và Tiểu Vũ Điểm.”

Tiểu Vũ Điểm mở hai  mắt nhìn về phía trước, sau đó miệng nở một nụ cười.

“Nhà…” Miệng bé mấp máy tưởng như có thể nói chuyện, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

“Bảo bối nhà ta thật ngoan.” Sở Luật khen con gái, anh không nản, anh tin tưởng, một ngày nào đó con gái anh sẽ nói chuyện, anh ôm con gái đi vào.

Trong nhà, hai bảo mẫu đang bận rộn. Không thể không nói rằng đây là hai người giúp việc không tồi, một người luôn đem nhà cửa trước sau quét tước rất sạch sẽ, một người kia đã làm đầy một bàn đồ ăn ngon, hai đứa nhỏ trong nhà rất thích.

Anh thả Tiểu Vũ Điểm xuống, Tiểu Vũ Điểm lại kéo góc áo của anh.

Anh xoa đầu con, mặc cho bé lôi kéo.

Anh đi tới một cánh cửa gõ lên.

Sau đó không lâu, cửa mở, Trịnh An Trạch bước ra, trên bàn còn chất một đống sách bài tập.

“Làm bài tập xong chưa?” Anh đi vào, Tiểu Vũ Điểm giống như nhánh cây mọc trên thân anh, bám theo ngay sau anh.

“Mới vừa làm xong.” Trịnh An Trạch cũng vào theo, Tiểu Vũ Điểm quay lại nhìn anh trai cười, lộ ra hàm răng trắng đều đặn như ngô nếp.

Trịnh An Trạch bước lên, thấy em gái lớn lên mập lên một chút cũng không khỏi cười.

Sở Luật lấy sách của Trịnh An Trạch đang đặt trên bàn, đó đều là sách sơ trung*, đống sách vở này lúc anh mang về là sách mới, bây giờ đã bị ghi chú không ít, nhìn biết ngay đó là Trịnh An Trạch viết.

*sơ trung: tương đương với Trung học cơ sở - cấp 2 ở VN.

“Tập một à?” Sở Luật buông sách xuống. “Cháu muốn vượt lớp?” Anh ngồi xuống, đặt con gái ở trên đùi, chân Tiểu Vũ Điểm trắng nõn, đôi mắt to thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào hai người phía trước.

“Vâng, cháu đang định thế.” Trịnh An Trạch thấy bây giờ mình học chương trình Tiểu học chỉ lãng phí thời gian, kế hoạch của cậu là dùng một năm để học xong chương trình sơ trung sau đó sẽ xuất ngoại, ra nước ngoài sẽ học được ngoại ngữ hoàn hảo, còn có thể học được nhiều thứ khác nữa, phí ra nước ngoài của cậu đương nhiên cậu biết là cần rất nhiều, cậu sẽ sang bên kia làm thuê kiếm tiền tự nuôi mình, tiền vay của chú, chờ đến lúc cậu trưởng thành nhất định cậu sẽ hoàn lại.

Cậu biết rõ hoàn cảnh của mình, Sở Luật là ba Tiểu Vũ Điểm, không phải ba cậu. Chú Sở cung cấp cho cậu học, cho cậu ăn mặc thế đã là rất nhiều, cậu không ham muốn thêm điều gì, muốn có chính cậu sẽ kiếm, bây giờ cậu là học sinh cậu sẽ học tập.

Sở Luật khép sách vở trong tay lại, một tay ôm con gái, đứng lên.

“Cháu có một năm, đầu tiên phải học xong chương trình tiểu học, sau đó chương trình sơ trung, sau khi tốt nghiệp chương trình sơ trung, chú sẽ đưa cháu ra nước ngoài để bắt đầu chương trình học tập.”

“Cháu biết ạ, cảm ơn chú.” Trịnh An Trạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật tốt, hóa ra chú và cậu có ý tưởng giống nhau, nhưng cứ như vậy ngay kể cả thời gian nghỉ ngơi cuối tuần của cậu cũng chẳng còn, cậu cũng chẳng nghĩ tới tuổi thơ ấu hồn nhiên gì đó, đối với cậu, đã qua thời đó rồi.

Cạch một tiếng, cửa mở, Tiểu Vũ Điểm chạy vào, hai bàn chân nhỏ trắng nõn đạp lên trên thảm, cũng không quá lạnh, Sở Luật vì con gái, cho trải một lớp thảm thật dày khắp nhà, đừng nói là đi, có nằm xuống lăn lộn cũng không thành vấn đề.

Bé chạy tới bên người Trịnh An Trạch, nhón mũi chân, nhìn tay cậu đang cầm bút viết không ngừng trên giấy.

Trịnh An Trạch buông bút xuống, cậu xoay người, giống như trước chỉnh quần áo hộ em.