Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 124




Editor: Quỷ Quỷ

Nói đến đây, bà thực sự cảm thấy rất đau lòng, trước mắt bà lúc này, đứa trẻ kia mặt cắt không còn giọt máu, chỉ hơn người chết một hơi thở thôi.

“Con hiểu, hiểu rất rõ ràng.” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nói, hai mắt rũ xuống, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới nguyên nhân vì sao mà cô không thể sinh nở được nữa. Nhưng đột nhiên cô nhận ra, cái gì cũng không còn quan trọng nữa rồi, tim cô đã chết lặng đi, trông cô trở nên già nua, nhuốm tang thương.

“Hazzz....” Tống Uyển cúi đầu thở dài một hơi, “Con yên tâm, tuy con không còn là con dâu của nhà họ Sở chúng ta nữa, nhưng mẹ sẽ không bạc đãi con, tuy A Luật tính tình không tốt nhưng nó sẽ không để con thiếu thốn thứ gì, nếu nó dám bạc đãi con mẹ sẽ là người đầu tiên đứng lên bảo vệ con.”

Hạ Nhược Tâm nở nụ cười thê lương, trong mắt loang loáng không rõ là nước mắt hay cái gì, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như ông trời đã không còn che trở cô nữa rồi.

Những gì cô yêu thích vĩnh viễn sẽ không thuộc về cô, cô cảm thấy chính mình thực sự đã chết rồi.

Tống Uyển còn muốn nói điều gì đó, nhưng không tài nào thốt ra được, cứ như vậy đi thôi, nói nhiều chỉ vô ích, sẽ càng làm con bé tổn thương mà thôi.

“Nhược Tâm, nói cho mẹ biết, có phải con thực sự rất yêu A Luật không” Tống Uyển nhìn chằm chằm bộ dáng vô hồn của Hạ Nhược Tâm, chỉ cần nhìn bà liền có được ngay câu trả lời.

Nếu không yêu, sao lại để chính mình thay đổi nhiều như thế.

Nếu không yêu, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho tính tình cổ quái của con trai bà.

Nếu không yêu, sao có thể nhẫn nhục chịu đựng lâu như vậy.

Yêu, Hạ Nhược Tâm mỉm cười mông lung, yêu thì đã sao? Cô yêu anh mười mấy năm, đổi lại được cái gì?

Đau khổ, thân tàn ma dại, còn gì nữa đây?

Sự thương tâm của cô khiến Tống Uyển bị chấn động, cảm giác này chính là dường như có thể làm cho một người sống lại, cũng có thể hủy diệt người đó, bà lờ mờ ý thức được, A Luật thực sự đang mất đi điều quan trọng nhất trong cuộc đời nó.

“Thật xin lỗi con.” Bà đặt tay lên đầu Hạ Nhược Tâm, giống như đang an ủi đứa con gái ruột của mình, nếu cô thực sự là con gái bà, bà hẳn sẽ rất đau lòng, nhưng cô không phải, cho nên ngay cả có đau lòng và sẽ vẫn chọn đứng về phía con ruột của mình, gia đình của mình.

Đứa nhỏ này đã chịu thiệt thòi rồi.

“Thật xin lỗi…” hàng mi bất lực run rẩy, thật khó khăn mới thốt ra ba chữ này, từ sâu thẳm trong tim rung động, dường như lời xin lỗi này chính là món quà tuyệt vời nhất đối với cô.

Cô đáng đời, cô để tiện độc ác, cô hại chết em gái của mình, mọi người ai cũng nói như vậy, chỉ có một mình Tống Uyển nói xin lỗi cô.

“Nếu mẹ là mẹ ruột của con thì tốt biết mấy.” Hạ Nhược Tâm đột nhiên ôm lấy Tống Uyển, im lặng tựa vào lòng bà, hưởng thụ sự ấm áp của người mẹ trên người bà, cô đã quên mất bao nhiêu lâu rồi không ôm mẹ mình, cũng không nhớ rõ mẹ cô đã bao nhiêu lâu không ôm cô. Hình như là từ khi cô còn rất nhỏ, 4 tuổi, hay là 5 tuổi.

Trí nhớ mơ hồ.

Cảm giác bị bỏ rơi.

Viền mắt Tống Uyển đỏ ửng, giang tay ôm lấy cô, bà vốn cũng là một người phụ nữ lương thiện, Hạ Nhược Tâm khiến bà thực sự không nỡ, nhưng đáng tiếc, bà lại là mẹ của Sở Luật.