Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1276




Anh bên này đang buồn bực, mà Hạ Nhược Tâm bên kia đã bắt đầu dần dần thích ứng với công việc hàng ngày tại phòng tranh. Phụ nữ tri thức thật dẹp, cô dốc toàn tâm toàn ý vào công việc, so với trước cô bận rộn hơn rất nhiều, đến nỗi thời gian cô và Sở Luật ở cùng nhau trong mắt người ngoài đã trở thành là ở cùng một chỗ.

Ít nhất trong phòng tranh mọi người đều nghĩ thế, nhưng bản thân cô cũng không để ý đến.

Không phải là mặc kệ, chỉ là cô thuận theo tự nhiên, có thể đi đến bước nào thì để sau hãy nói, họ giải quyết nhiều việc cùng nhau, có lẽ cô đã dùng hết cả một thùng giấy rồi.

Đương nhiên cô cũng không quên là cô thiếu nợ Sở Luật gần một năm tiền cơm, nói cách khác, hoạt động của phòng tranh không thể đi vào nề nếp nhanh đến thế, nhưng một năm tiền cơm cô cũng chẳng biết làm thế nào.

Điện thoại trên mặt tủ cua cô vang lên, cô cầm lên thì biết nay đó là Sở Luật: “Lục tiểu thư, trả nợ.”

“Được, anh chọn địa điểm đi.” Hạ Nhược Tâm cũng không có cảm giác bị ép buộc vì thật sự đến bây giờ cô cũng đói rồi, Sở Luật rất để ý thời gian bận việc của cả hai người nhưng cơm nhất định phải ăn, nhất là đã đến giờ đói bụng.

Cô cầm túi của mình đứng lên, lúc vừa ra ngoài gặp ngay một người đàn ông trẻ tuổi, là chủ quản phòng bộ môn vẽ, Tôn Trung, đây là một người khá là có năng lực, cũng là ngươi mà bây giờ Hạ Nhược Tâm tra ra có chút vấn đề, nhưng chưa ảnh hưởng đến toàn cục nếu không thì cũng không có khả năng cô giữ anh ta lại.

Vấn đề của anh ta chính là chuyên dùng khuôn mặt để dụ dỗ phụ nữ, chân dẫm đến N chiếc thuyền, kỳ thật là nếu chỉ nhìn bề ngoài cũng khó có thể biết được anh ta là loại người như thế.

Việc này cũng do Sở Luật điều tra ra, nói khác đi, khuôn mặt anh ta theo đánh giá của Hạ Nhược Tâm là không tồi, cô cũng khẳng định được một trăm phần trăm là anh ta đang nhằm vào cô.

“Lục tổng, cô cũng đi à, chúng ta cùng đi nhé?”

Anh ta cười, vẻ tươi cười mang theo vài phần soái khí, có người nói, mặt anh ta rất giống với mặt của một minh tinh nào đó, rất mềm mại, thư sinh, cho nên được các nữ nhân viên trong công ty thích, nhưng bề ngoài Hạ Nhược Tâm có thể so sánh với thiếu nữ, cách ăn mặc cũng tương đối thoải mái, trừ thần sắc trên mặt có vẻ giống như một cô gái mới tốt nghiệp đại học nhưng bên trong đã là một phụ nữ trung niên.

“Không cần, tôi có việc rồi, mà cũng không tiện đường đâu.” Hạ Nhược Tâm không định để mình có quá nhiều tiếp xúc với người đàn ông này, nếu không phải anh ta có chút năng lực, là nhân vật cốt cán mà Ngô Sa đề cử, Hạ Nhược Tâm chắc chắn sẽ không tiếp xúc với anh ta.

Con người ta rất lạ, có những người bề ngoài thua kém nhưng lại cho ta cả giác chân thật, còn một số người khác rõ ràng là mặt mũi sáng sủa nhưng ở phương diện nào đó cứ làm cho người ta có cảm giác đen tối, rửa thế nào cũng không trắng.

Trực giác của Hạ Nhược Tâm sẽ không sai.

Cô không thích Tôn Trung.

“Không sao.” Tôn Trung cười, cho là Hạ Nhược Tâm đang khách sáo: “Đúng lúc tôi cũng không có việc gì, tôi đưa cô đi.”

Hạ Nhược Tâm mím môi, đối với tên Tôn Trung da mặt dày này, cô xem thường.

Cô nhìn thời gian, đi lách ra ngoài, Tôn Trung đứng phía sau ánh mắt có chút ý tứ gì đó cũng đi theo sau cô. Lục Tiêu Họa, Lục gia đại tiểu thư, Lục gia bây giờ chưa có cháu nên cô chính là người thừa kế chính thức của Lục gia, nếu không phải là trước đây có lần anh ta được dự một buổi tiệc ở Lục gia thì cũng không thể biết được Lục Tiêu Họa thế nhưng lại là người Lục gia, nếu đem diện mạo, học vấn và cả thủ đoạn của anh ta nữa ra thì vừa vặn phù hợp với cuộc sống ở Lục gia.

Hơn nữa bề ngoài của Lục Tiêu Họa không tồi, cưới được một người phụ nữ như vậy làm vợ chính là phúc từ đời trước của anh ta, có ngốc mới bỏ qua một con cá to như vậy, cho dù là con cá biết cắn người…

Tất nhiên Hạ Nhược Tâm cũng không biết, Tôn Trung coi cô là một con cá to biết cắn, biết cắn hay không cô cũng không biết, bởi vì từ trước tới giờ chưa có ai bị cô cắn, nhưng cạnh cô có người sẽ cắn kẻ nào có ý định lang sói. Chỉ cần Tôn Trung đáng cắn.

Hạ Nhược Tâm vừa ra đến ngoài Tôn Trung kia cũng đi theo đến nơi, giống như là vô tình gặp.

Đang lúc anh ta bật cười, định nói câu: “Có duyên quá.” Có một chiếc xe chạy đến trước mặt Hạ Nhược Tâm

Xe là một xe màu đen thuần cực đẹp, đôi mắt Tôn Trung lóe lóe, đàn ông đối với xe cũng như phụ nữ đối với đồ trang sức vậy, đó là một loại si mê.

Đây là một chiếc xe đã được cải tạo, giá cả tuyệt đối không thấp, Tôn Trung cực mê xe như vậy, chờ sau khi anh ta lấy được Lục Tiêu Họa chắc chắn sẽ lấy xe này cho chính mình.

Hiện tại anh ta còn đang ở trong giấc mộng đẹp, đôi mắt gắt gao nhìn chiếc xe, hận không thể bước lên mà cắn một cái vào phía ngoài của xe.

“Anh muốn ăn xe của tôi?” Một giọng đàn ông trào phúng vang lên, Tôn Trung rùng mình một cái, lông tơ trên cánh tay dựng ngược hết về phía trước.

Không nên trách anh ta nhát gan, sự thật là rất nhiều người mà nghe thấy âm thanh này cũng sẽ bị dồn nhịp tim dồn, mặt tái trắng, tóc dựng thẳng và da đầu tê dại.

Quá lạnh lùng, quá cứng rắn.

Tôn Trung nâng mặt lên, vừa thấy Sở Luật đây gương mặt góc cạnh rõ ràng, mặt lạnh băng, có đến nửa ngày cũng không nhìn thấy biểu tình gì hiện ra cả.

“Lục tiểu thư, tài xế nhà cô hình như không lịch sự lắm.”

Không để ý, Hạ Nhược Tâm kéo cửa ra ngồi ở trong xe, lấy dép lê của mình ra thay, cả người nhẹ nhàng hẳn đi.

Tài xế, đúng vậy, Sở Luật là tài xế thế mà Tôn Trung có thể nghĩ ra được, chẳng lẽ Sở Luật thật sự có dáng dấp một tài xế.

“Lục tiểu thư.” Tôn Trung vừa thấy Hạ Nhược Tâm không để ý tới chính mình thì bộ dạng và biểu cảm liền không mấy thoải mái, lần đầu tiên anh ta bị một người phụ nữ cự tuyệt, cự tuyệt một cách thẳng thừng không chừa cho anh ta chút hi vọng nào.

Mặt anh ta không tồi, năng lực làm việc tốt nhưng thế nào mà lại kém một tài xế ở Lục gia.

Diện mạo của tên tài xế này với anh ta cũng không giống nhau, anh ta là thịt tươi mà bên kia lại là kiểu thành thục, một bên là nhân vật thành đạt với một bên kiểu thư sinh, không thể không nhìn thấy, so trên so dưới mới biết thế nào là bị tổn thương, chỉ cần người phụ nữ không mù thì cũng đều có thể nhận ra là bên nào hơn.