Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1286




Sở Giang thấy con trai liền buông tờ báo trong tay xuống, tầm mắt luôn hướng về phía sau Sở Luật, chỉ thật đáng tiếc, vẫn giống như trước đây, Sở Luật nói sẽ không đưa Tiểu Vũ Điểm tới, xác thật anh không đưa tới.

Ông nhớ cháu gái của mình, nhưng cũng có cảm giác vẫn là đừng để cháu tới nhà này thì tốt hơn, chướng khí mù mịt sẽ dạy hư đứa bé, nhìn bộ dáng cùng vẻ mặt kiêu căng của Sở Tương kia chính là do Tống Uyển dạy hư trẻ.

"Ba mẹ, con đã về."

Sở Luật nhàn nhạt nói, anh ngồi xuống trước mặt Sở Giang, nơi nào cũng không đi, chỉ ở chỗ này cùng Sở Giang một chút, những cái khác anh không muốn nghĩ.

"Tiểu Vũ Điểm khỏe không?"

Sở Giang biết tính tình con trai cho nên cũng không trách anh.

"Khá tốt." Sở Luật cũng chỉ khi nhắc tới con gái thì vẻ mặt mới giãn ra một chút: "Gần đây bé có thêm bạn tốt, hiện đang chơi cùng với bạn chơi ở nhà, về sau còn nói muốn cùng bạn đi học."

"A, muốn đi học a."

Sở Giang cũng cười cười, đứa nhỏ này từ lúc được tìm về đã không thích đi học, thật ra cũng không thích gặp người lạ, hiện tại lại muốn đi học. Không lâu trước đây từ nhà trẻ trở về liền không muốn đi, Sở Luật thương con gái khóc, không đi thì không đi, dù sao anh cũng không cần con gái quá giỏi giang.

"Dạ, con cũng thở phào nhẹ nhõm, vẫn luôn sợ bé quá khép kín. Có điều tiểu quỷ luôn nói là bạn ở nhà trẻ quá ngu ngốc, bé không thích."

"Ha ha..." Sở Giang không khỏi lên tiếng cười: "Điểm này giống con. Trước kia con cũng nói giống như vậy, nói bạn ở nhà trẻ quá ngu ngốc, con không thích."

"Có ạ?" Sở Luật nhướn mày, sao anh lại không nhớ.

"Khi đó con còn nhỏ." Sở Giang cũng cảm giác đời người thật quá nhanh, khi đó người đàn ông cao lớn thành thục trước mặt này ông vẫn bế lên được, còn giận dỗi nói không muốn tới nhà trẻ, nói bạn ở nhà trẻ quá ngốc, đi học không học được gì.

Lúc ấy đối với đứa con trai có chỉ số thông minh của mình công có chút đau đầu vì con kiêu ngạo, kết quả hiện tại con mình đã ba mươi tuổi, con gái của con mình cũng lại có tính tình như vậy.

Có khi không thể không nói, di chuyện quả thật là đáng sợ.

Hai cha con không nói quá nhiều, ngươi một câu ta một câu, có khi sẽ nói chuyện công ty, cái khác cũng chỉ nói qua, nhưng không khí giữa hai người lại không tồi, đương nhiên người khác cũng không thể chen vào được.

Sở Tương thỉnh thoảng bóp mạnh búp bê trong tay, dường như muốn kéo đứt chân của búp bê. Còn Lâm Thanh lúc này đã là thiếu niên, nó so với Trịnh An Trạch thì lớn hơn cho nên người cũng cao không kém gì Trịnh An Trạch, toàn thân trên dưới đều nồng đậm hương vị của sách, trên mặt cũng đã đeo kính, có khi cũng là để che khuất ánh sáng nhàn nhạt trong đôi mắt.

***

"A lô, thế nào?" Sở Luật đứng ở ban công, anh thuận tay cầm điện thoại, hơi nghiêng người, cũng là đem thân thể dựa vào phía sau một chút.

"Nhớ, không cần giết chết, tôi muốn cô ta sống lâu một chút."

"Sao anh lại hận cô ta như vậy?" Từ bên kia điện thoại truyền đến giọng chế nhạo: "Sao lúc trước đem Hạ Nhược Tâm từ đảo đãi vàng kia ra, bây giờ anh lại đưa em gái cô ấy tới đó, còn không cho người ta chết, không bằng anh cứ ném cô ta xuống biến cho cá ăn, sao cứ phải tra tấn như vậy?"

"Loại đàn bà có thể đâm chính cha ruột mình, anh không cảm thấy quăng cô ta cho cá ăn là quá lợi cho cô ta sao?" Giọng Sở Luật không chút khác lạ, vẫn lạnh nhạt vô biên.

"Đảo đãi vàng đó tôi nghĩ cô ta hẳn sẽ rất thích. Loại phụ nữ như Hạ Dĩ Hiên này thường nhất chính là cuộc sống như vậy, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy vàng."

"Anh nói như vậy thì sẽ như vậy. Anh yên tâm, anh muốn chết thì tuyệt đối không sống được, anh không cho chết thì cô ta cũng sẽ sống dai. Đúng rồi," Mạc Mính cười khẽ một tiếng, "Bảo Bảo thế nào, có khỏe không? Gửi một tấm ảnh cho tôi xem, để tôi nhìn con gái nuôi của tôi có phải rất xinh đẹp hay không. Người như anh giống tôi đâu tốt đẹp gì, sao lại có thể sinh ra một đứa con gái xinh đẹp đáng yêu như vậy nhỉ?"

Sở Luật nhướn mày, đối với gã đàn ông tự nhận là cha nuôi của Tiểu Vũ Điểm này anh không còn lời nào để nói. Khi nào anh bán con gái mình, con gái anh đã có Thẩm Vi là mẹ nuôi, hiện tại lại mọc thêm một người cha nuôi.

Cũng không biết giữa cha nuôi mẹ nuôi này liệu có phải hay không có quỷ.

Anh ngắt cuộc gọi, đương nhiên ý nghĩ này chỉ là thoáng qua, anh cũng không nghĩ nhiều.

Anh vừa mới quay đầu, hình như thấy được một góc áo lóe thoáng qua trước mắt.

Có người đang nghe lén? Anh hơi nhíu mày, lại nhìn hướng ra ngoài giống như không có ai. Mà anh thầm nghĩ, có thể là do anh suy nghĩ quá nhiều, nơi này là Sở gia, không có ai có đầu óc lại đi nghe lén anh.

Cầm điện thoại trong tay, anh nhanh chóng đi vòng theo ban công ra.

Khi anh vừa đi khuất, có một người từ bên cẩn thận đi ra, trên mặt nó mang theo nét trẻ con, tuy rằng thân thể cũng đã cao lớn nhưng người tinh ý chỉ thấy liền biến nó còn là một đứa trẻ.

Mà lúc này sắc mặt của nó không phải quá tốt, ngay cả trên trán cũng trào ra không ít mồ hôi.

Nó nắm chặt một đoạn góc áo, suýt chút nữa, đúng vậy, suýt chút nữa Sở Luật đã phát hiện ra nó.

***

Hạ Minh Chính đi tới một cánh cửa, bước chân ông ngừng lại, vừa mới bước lên một bước lại nhanh chóng thu về, lại lui về sau mấy bước.

Ông hiện tại vẫn không thể quyết định có phải là một trò đùa dai không. Có một giọng trẻ con thời kỳ vỡ giọng gọi tới, tuy rằng nó đã cố gắng bắt chước giọng người lớn nhưng cái loại âm thanh của trẻ con này ông vừa nghe là nhận ra, là một đứa bé chưa trưởng thành, bởi vì ông cũng từng ở vào độ tuổi như vậy.

Ông cũng từng ở tuổi thiếu niên, đương nhiên giọng cũng thay đổi, dần dần từ khi đó rồi biến thành hiện tại.

Mà đứa trẻ đang thời kỳ vỡ giọng này lại nói chô ông biết Dĩ Hiên đang ở nơi nào.

Chỉ là sao có thể, chuyện của Dĩ Hiên người biết cũng không nhiều, ông cũng đã cầu xin Sở Luật rất nhiều lần nhưng lần nào Sở Luật cũng không muốn gặp ông. Tuy rằng bấy lâu nay ông vẫn luôn có ý đồ tìm kiếm Dĩ Hiên, nhưng mặc kệ ông tìm như thế nào, Hạ Dĩ Hiên giống như không còn tồn tại trong thế gian này, có khi ông cũng có cảm giác mình không có con gái, coi Hạ Dĩ Hiên đã chết. Con gái như vậy muốn có để làm gì, làm ra chuyện như vậy, chính cha ruột mình còn muốn giết thì còn cần con gái làm gì.