Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 136




Editor: Quỷ Quỷ

“Phu nhân……” Tiểu Hồng vặn chính mình ngón tay, không hiểu nổi Hạ Nhược Tâm, tại sao lại như vậy, trong phòng phu nhân sao có thể có người lạ, còn là người mà cô chưa từng gặp qua, nếu không phải phu nhân cố tình cho vào thì người đàn ông kia từ đâu chui ra?

“Tiểu Hồng, cô ra ngoài trước đi,” Hạ Nhược Tâm vẫn ngồi trên giường, kéo chăn phủ kín người mình, Tiểu Hồng đứng cắn môi nửa ngày, muốn hỏi như không dám, cuối cùng vẫn là đóng cửa lại.

Cửa được đóng lại, lúc này cô thực sự bình tĩnh, Hạ Nhược Tâm cắn ngón tay, cắn thật mạnh, Sở Luật à Sở Luật, anh thực sự lại tàn nhẫn như vậy, vì thanh danh người mà anh yêu, lần đầu tiên anh bắt cô lên giường của người đàn ông khác, lần thứ hai lại bắt một người đàn ông bò lên giường cô.

Ngón tay cô nhói đau, cả vùng bụng cũng đau.

Cô siết chặt tay, con ngoan, con nhất định phải thật kiên cường, mẹ không sao, sẽ không sao, nhất định không sao, có phải không? Chúng ta đều sẽ không có việc gì, sẽ sống tốt cả đời này, kể cả khi không có người đàn ông tên Sở Luật kia.

Cô túm lấy ngực áo mình, trên người cũng không có cảm giác gì, cô biết người đàn ông kia chỉ là một màn kịch, chưa hề chạm vào cô.

Mà cô có thể tưởng tượng được, ngay mai, không, có lẽ không đến ngày mai, tên của cô sẽ đi kèm với cái danh dâm phụ, đồ đàn bà vô sỉ, còn gì nữa đây?

Cô cố gắng tự mặc quần áo, mở cửa ra ngoài, Tiểu Hồng nhìn theo cô chằm chằm, ánh mắt đó hiển nhiên khiến Hạ Nhược Tâm có chút khó chịu, trên thế giới này chẳng còn ai tin tưởng cô nữa rồi.

Cô ngồi trên sô pha, chờ đợi.

Cửa bị đẩy mạnh ra, loại hơi thở tàn khốc này lần nào xuất hiện cũng thổi bay mọi cảm giác của cô, không cần ngẩng đầu cũng biết là ai vừa đi vào.

Ngoài Sở Luật còn có ai.

Ném một xấp giấy lên mặt cô, cô cúi đầu, một tờ báo, quả nhiên, người phụ nữ trên trang nhất không phải là cô sao? Cô sống lâu như vậy, lần đầu tiên biết, nguyên lai, Cô còn rất thượng kính a?

“Hạ Nhược Tâm, cô lại làm ra cái chuyện tốt gì?” Sở Luật lạnh lùng cười, đôi mắt híp lại thành một sợi chỉ.

Hạ Nhược Tâm chỉ là nhàn nhạt ngẩng đầu, trên mặt vẫn rất bình tĩnh, “Đây không phải là thứ anh muốn sao?” Cô cười châm chọc, nụ cười của cô lại khiến cho trái tim Sở Luật cảm thấy nhộn nhạo, cứ ở trước mặt cô anh lại cảm thấy khó chịu, rất khó chịu.

Sở Luật lại ném tới một tờ giấy, là đơn ly hôn đã được ký,”Cô không xứng có được bất kỳ tài sản nào của nhà họ Sở.” Anh cúi đầu nhìn Hạ Nhược Tâm cười khẽ, liền cảm thấy có chút hít thở không thông, có phải cô đã biết cái gì rồi không?

“Tôi không đòi hỏi gì ở anh cả, vĩnh viễn không.” Hạ Nhược Tâm cười khổ, đứa con này sẽ chỉ là con của riêng cô thôi.

Sở Luật cả người trở nên cứng ngắc, không hiểu sao anh cảm giác dường như mình sắp mất đi một cái gì đó rất quan trọng, để lại trong tim anh một khoảng trống lớn.

Anh đúng là đã hủy hoại hết tất cả của cô, nhưng tại sao anh không hề thấy vui vẻ một chút nào.

Anh không hề hạnh phúc hưng phấn như anh nghĩ.

“Mau ký đi!” Anh mất kiên nhẫn thúc giục, Hạ Nhược Tâm cầm lấy bút, xiêu xiêu vẹo vẹo ký tên, nhìn chữ ký rồng bay phượng múa của anh, có nghĩa anh đã ký từ sớm, còn tốn nhiều sức lực diễn hẳn một vở kịch để đuổi cô đi như vậy. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->