Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1365




Cô ta càng nói ngữ khí càng tàn nhẫn, một khuôn mặt cũng theo đó mà càng thêm méo mó, cô ta ghen tỵ thâm sâu, cô ta cũng căm hận ghen ghét, làm sao cái gì cô ta cũng có thể cứng cỏi đau khổ hi vọng, dựa vào cái gì vẫn còn tới cướp đoạt toàn bộ của cô ta, cuối cùng Lâm Thanh cũng cướp đoạt.

Cô dựa vào cái gì, đúng vậy, cô dựa vào cái gì, dựa vào cái gì có được tất cả?

Lỗ tai của Tiểu Vũ Điểm ong ong vang, mặt cũng rất đau, chỉ là đối với đau đớn lúc này của cô, nhưng mà người khác đã có thể chịu.

Lông mi cô rũ xuống, khóe môi cũng là nếm đến một loại máu tươi.

Đúng vậy, cô mở hai mắt, thản nhiên như thế nhìn Sở Tương, “Cô nói tôi dựa vào cái gì, bởi vì kia vốn là cha tôi.”

Sở Tương đột nhiên giống như là điên, vươn tay dùng lực bóp lấy cổ Tiểu Vũ Điểm.

“Đúng vậy, đó là cha cô, đó là ông nội cô, các người có quan hệ huyết thống, như thế tôi tính là cái gì?

Nếu lúc trước không tốt với tôi, không coi tôi như con gái, các người nhận nuôi chúng tôi làm cái gì, để cho tôi bị người ta bắt nạt, để cho người khác cười nhạo tôi, để cho tôi xem cô một ngày một ngày lớn lên, mỗi một ngày cướp đi sự chú ý của mọi người, cướp đi toàn bộ hào quang của tôi.”

Âm thanh của cô ta điên lên rồi, tay cũng bóp càng chặt.

Tiểu Vũ Điểm cảm giác không khí ở trong phổi của mình bị chèn ép xuất ra, mỗi một lần đáng sợ hít thở không thông, cho tới bây giờ cô cũng chưa bao giờ gặp, cô sợ hãi, cô sợ chết, cô sợ cha khổ sở, sợ mẹ thương tâm...

Chỉ là cô có thể bắt được không khí nhưng mà càng ngày càng loãng, vùng vẫy của cô càng ngày càng yếu...

Đột nhiên, Sở Tương buông tay ra, Tiểu Vũ Điểm không ngừng ho khan, cũng mở miệng lớn hít thở không khí bên ngoài...

“Yên tâm.” Sở Luật vươn tay vỗ vỗ mặt Tiểu Vũ Điểm, “Tôi sẽ không để cho cô chết như vậy.”

Chết như vậy lợi cho cô ta quá.

Cô đứng lên, sau đó từ bên cạnh lấy một cái ly, lại cho mấy viên thước vào cái ly lắc lắc, nhưng mà cảm thấy không đủ, lại bỏ thêm vài viên, lúc này mới đong đưa cái ly, chờ thuốc trong ly tan chảy ra, sau đó cô ta lại đi tới, đưa cái ly đặt trước mặt Tiểu Vũ Điểm.

“Cô có biết đây là cái gì không?” Cô ta quơ quơ cái ly trên tay, mà thước trong ly dường như đã hòa tan, đường như có chút bọt khí, đang giành lấy cái gì.

“Bên trong này là thuốc, nhưng cũng không đơn giản.” Sở Tương nói, đưa cái chén đặt ở bên miệng Tiểu Vũ Điểm, “Sở Chỉ Hi, tôi biết cô khát, cho nên cô xem tôi đối với cô người em gái này thật tốt, những thứ thuốc này đều cho cô uống, muốn cô uống thật tốt, ngoan ngoãn uống, dù sao những thứ này đều chuẩn bị cho cô.”

Mà giọng nói của cô cùng sắc mặt lạnh băng, một bàn tay kéo lấy tóc Tiểu Vũ Điểm, một bàn tay cũng đem theo chén nước dùng lực rót vào miệng. Mặc kệ có thể hay không sặc chết người, mặc kệ có phải hay không nghẹn chết người, dù sao những thứ nước này, không cho cô không uống hết không được.

“Khụ...” Những thứ nước này theo thực quản Tiểu Vũ Điểm xuống phía dưới, lại để cho cô khụ phá hủy cổ họng,

Đột nhiên một tay Sở Tương lôi kéo tóc Tiểu Vũ Điểm, đúng rồi, cô ta cười, cười vô cùng lạnh, “Tôi còn chưa có nói cho cô, đây là nước gì đi? Bây giờ tôi nói cho cô, nước này chính là nước bình thường, đúng nhưng mà bỏ thêm thuốc, loại thuốc này là vô cùng tổn thương thận, cô nói, nếu cô còn lại một quả thận hỏng, cô muốn như thế nào sống, có phải hay không lại cần cấy ghép một quả, lại mổ bụng giống như tôi.”

Tiểu Vũ Điểm run rẩy đôi môi đỏ mọng, khóe mắt không biết là nước mắt, hay là mồ hôi, cô cảm thấy xuất hiện, những thứ thuốc này làm cho bụng của cô nổi dậy đau nhức bám chặt lấy...

Mà cửa một tiếng bị mở ra.

“Cô muốn rót chết cô ta sao?” Lâm Thanh đi đến, toàn thân đều lạnh lùng, một cái kính mắt gọng vàng, cũng giống như băng cặn bã.

Dù sao cô vốn muốn chết, Sở Tương đứng lên, lại phủi một cái góc áo của mình, tôi chỉ là muốn biết, một người không có thận, chính là chết như thế nào, cô ta đi tới, một tay dựa vào bả vai Lâm Thanh.

“Như thế nào, anh không nỡ?”

“Cô nói sao?” Lâm Thanh vươn tay vỗ mặt Sở Tương một cái, “Tôi không nỡ sẽ chỉ là cô, tôi đối với cô ta chỉ có hận, đối với Sở Luật chỉ có hận, bọn họ hại em gái tôi, cô nói, tôi làm sao có thể để bọn họ yên tâm sống xót, vẫn lại là sống tốt như vậy.”

Mà anh nói xong, mỗi anh bao phủ lấy đôi môi của cô, dùng lực cắn giống hủy đi cái gì, mà anh cũng không có phát hiện mắt Sở Tương loang loáng, chỉ là một mực nhớ rõ cái chết của em gái, nhớ, một năm nọ em gái anh chết thảm, nhưng mà bị Sở Luật xử lý đến dúm tro bụi cũng không có còn lại.

Nhiều năm như vậy, cuối cùng anh cũng báo thù được rồi.

Bọn họ một chút cũng không có bận tâm, ở đây không phải còn có người, ở trong mắt bọn họ, nơi này người kia vốn không phải còn sống, mà là người chết, xem như hiện tại không chết, như thế rất nhanh, cũng sẽ chết, nếu là người chết, như vậy, bọn họ còn có cái gì băn khoăn, mà còn không phải như vậy làm cho hưng phấn sao.

Hai người không coi ai ra gì xe rách quần áo hai bên, giữ lấy thân thể đối phương, hai thân thể trắng bóng, ở trong này làm những động tác khó coi.

Tiểu Vũ Điểm nhắm mắt, cũng đưa mặt quay qua một bên, cô không khổ sở, chỉ là cô ghê tởm, mà bây giờ trong nháy mắt nổ lớn tâm động, cũng giống như là một chuyện cười, ở trong lòng cô đã chết đi rồi.

Âm thanh bên tai vẫn còn tiếp tục, cô không muốn nghe âm thanh ghê tởm như vậy, nhưng mà âm thanh này, thân thể trắng bóng vẫn quấn lấy nhau ở trước mặt cô liên tục sáng chói, không biết qua bao nhiêu lâu, cô dường như nghe không được, không biết bọn họ đủ, hay là cô quá mệt mỏi.

"Ào" một tiếng, một chậu nước lạnh hắt lên mặt cô.

Tiểu Vũ Điểm mở hai mắt ra, ánh mắt hơ hồ, là khuôn mắt Sở Tương kéo xuống, mà bây giờ vừa nhìn thấy khuôn mặt này, dường như mục đích cuối cùng của cô ta đã đạt được, là Sở Tương không mặc quần áo tới ghê tởm không chịu nổi.

“Sở đại tiểu thư, chúng ta phải uống thuốc, nhớ, phải ngoan một chút, nếu không thì người chịu khổ chính là cô.” Sở Tương cầm một cái ly đặt trước mặt Tiểu Vũ Điểm, tàn nhẫn cười lạnh, “Cô nói chính cô uống, hay là để cho tôi giúp cô, cô phải biết rằng, bộ dạng của cô rất được, nhưng mà tôi không phải đàn ông, đối với cô sinh ra cái gì tâm.”

Cô đưa cái ly đặt bên môi Tiểu Vũ Điểm, bây giờ Tiểu Vũ Điểm không có chút cự tuyệt, bởi vì hậu quả của cự tuyệt cô rất rõ ràng, những thứ nước uống này chảy vào không phải thực quản của cô mà là khí quản của cô.

Cô buông ánh mắt xuống, nhẹ nhàng hút cái mũi một cái, đem những thứ nước thuốc này một ngụm một ngụm uống vào đi xuống.

Cô nói với mình không có vấn đề gì, xem như là không có thận, cô còn có một cái mạng, còn có bác sĩ có thể cứu sống cô, nhưng mà cô không thể chết được, cha mẹ cô chỉ có cô là con gái, cô không đành lòng để cho cha kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cũng không đành lòng để mẹ mỗi ngày ôm ảnh chụp của cô khóc.