Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 173




Còn giống đứa nhỏ này, hiểu chuyện đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng.

“Qua đây đi, cái này là bà cho con, muốn cám ơn Tiểu Vũ Điểm giúp bà bà đem quần áo giặt sạch sẽ,” bà nói, sau đó bỏ viên kẹo vào túi đứa nhỏ.

“Cám ơn bà,” giọng đứa trẻ ngọt như kẹo, làm người lướn nghe xong không khỏi thấy mềm lòng, bé ôm chặt đống quần áo, lung lay lảo đảo đi.

Người bé, kỳ thật có khi còn đi chưa vững, nhưng hiện tại, bé đã biết giúp mẹ làm việc.

Thỉnh thoảng bé lại dùng sức nâng lên cái đầu nhỏ, hai tay ôm rất mệt, cho nên, bé tìm mẹ, sau khi thấy một người phụ nữ đi tới, mắt bé sáng lên,  chạy tới trước mặt người kia.

“Mẹ ơi……”

Hạ Nhược Tâm vừa thấy con, ngồi xổm xuống, ôm đống quần ào đặt trên mặt đất, ôm lấy đứa bé.

“Có mệt không, Tiểu Vũ Điểm?” Cô xoa tóc con.

Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, “Không mệt,” sau đó bé ôm chặt cổ Hạ Nhược Tâm, “Mẹ ơi, chúng ta về nhà đi.” Đôi môi đỏ mọng như cánh hồng hơi cong lên, sau đó hôn Hạ Nhược Tâm một cái, bé yêu nhất là mẹ.

“Ừ,” Hạ Nhược Tâm xoa tóc con, sau đó ôm đống quần áo lên, mà Tiểu Vũ Điểm hiểu chuyện đứng bên cạnh cô, vươn tay, nắm áo mẹ.

Tay bé đặt trong túi tiền của mình, sau đó lại đem ra, đôi tay gắt gao bắt lấy ái Hạ Nhược Tâm, tựa hồ là sợ cô sẽ vứt bé lại.

Hạ Nhược Tâm đi rất chậm, phối hợp với bước chân ngắn tủn ngủn của con, bất quá, tốc độ như vậy cũng khiến cô có cảm giác đã làm Tiểu Vũ Điểm phải chạy chậm.

Đi tới nơi mình ở, ba năm, hai người đã không còn phải ở kho hàng bẩn thỉu kia nữa, hiện tại cô làm đồng thời hai việc, cho nên, có thể thuê một gian phòng ở.

Tuy rằng rất nhỏ, nhưng đủ rồi.

Mở cửa, bên trong chỉ có một gian phòng nhỏ, nhưng hai mẹ con ở cũng thấy vừa.

Một cái chậu to, một đôi tay nhỏ cùng một đôi bàn tay to cùng nhau giặt quần áo, chẳng qua, tay nhỏ sức lực thật sự là quá nhỏ, chỉ giống như đang nghịch nước.

Hạ Nhược Tâm nhìn con, hàng mi dài, bàn tay nhỏ, trẻ con, kỳ thật nên làm những thứ trẻ con hay làm mới đúng.

Nhưng con cô quá ngoan, ngoan đến mức làm cô đau lòng.

“Tiểu Vũ Điểm, nếu mệt thì không cần giặt, nhé? Mẹ làm được rồi,” kỳ thật, trẻ con cũng chẳng thể giúp được cái gì.

Tiểu Vũ Điểm ngước mặt, nghiêm túc như muốn đòi mạng, bé lắc đầu, “Không, Tiểu Vũ Điểm không mệt, Tiểu Vũ Điểm muốn cùng mẹ làm, bởi vì Tiểu Vũ Điểm lớn rồi.”

Hạ Nhược Tâm lau khô tay, xoa mặt con, cố chấp giống ai không biết.

“Ha ha……” Tiểu Vũ Điểm vui vẻ cười, sau đó lại giặt một cái áo to bự, có thể giúp mẹ, bé rất vui.

Cơ thể bé xíu ngồi xổm nơi đó, ánh đèn mờ mờ chiếu lên ngừoi bé, giống như mọc lên một đôi cánh, mà bé chính là tiểu thiên thần.

Đến để cứu vớt người mẹ hai bàn tay trắng kia.