Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 209




Editor: Tuna

Cũng chỉ mới có mấy ngày, mà cô đã gầy đi một vòng, tất cả áp lực đều đè nặng lên bờ vai gầy của cô, mặc kệ là cô có chấp nhận hay không.

“Vị tiểu thư này, phụ nữ mỗi ngày đến tìm tổng tài của chúng tôi rất nhiều, cho nên, mời cô về đi, tổng tài của chúng tôi rất bận, không rảnh gặp cô” bảo vệ nói chuyện rất có nề nếp.

Bọn họ có chút khinh thường đánh giá Hạ Nhược Tâm, người phụ nữ như vậy mà cũng muốn tìm tổng tài của bọn họ, cũng không biết tự xem lại chính mình như thế nào, tất cả mọi người đều biết, tổng tài của bọn họ yêu phu nhân như thế nào, bất luận loại phụ nữ như thế nào, đối với ngài ấy liền giống như không tồn tại.

Huống chi là người phụ nữ nhìn mặt như quỷ này.

Quả nhiên, thời gian thật sự có thể phai nhạt hết thảy, bao gồm cả chuyện vợ trước của Sở Luật bị bắt gian trên giường bốn năm trước.

Đều đã quên mất, bây giờ cũng không có ai nhớ cô là ai, cô vươn tay sờ soạng một chút mặt mình, khuôn mặt này, rốt cục là bị mọi người quên đi, mà cô cũng không biết trên mặt mình bây giờ là đang khóc hay đang cười nữa.

Không, cô không thể nhận thua, cô nhất định phải nhìn thấy người đàn ông kia.

Cô cố chấp hướng là về phía trước một bước.

“Tránh ra, nơi này không cho phép cô đi vào?” nhân viên bảo vệ cũng không khách khí, vươn tay có chút thô lỗ đẩy Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm bị bọn họ dùng sức đẩy, thiếu chút nữa liền ngã xuống mặt đất, cô ngẩng đầu, đôi mắt tràn ra quá nhiều mông lung, cô đứng ở một bên, cố chấp vô cùng đứng ở tại chỗ.

Thẳng cho đến khi một người phụ nữ đi qua, váy dài đảo quanh chân, mà vừa rồi những nhân viên bảo vệ lớn giọng kia, lúc này toàn bộ cong hạ eo, tựa như chó giữ nhà, cong đuôi chào chủ.

Mà trước mắt cô không phải là ai khác, mà là Lý Mạn Ni, vợ hiện tại của Sở Luật, cũng là người phụ nữ mà anh yêu.

Lý Mạn Ni quay đầu lại nâng lên một trương kiều nhan thanh cười, như vậy ánh mắt mang theo khinh bỉ, khinh thường, còn có châm chọc, cô không coi ai ra gì đi vào, kia những cái đó bảo toàn nhân viên lại là một chữ bài khai, tựa hồ là ở ngăn cản nào đó người tiến vào.

Hạ Nhược Tâm duỗi tay không ngừng lôi kéo quần áo của mình.

Cô chỉ cần tiến thêm một bước, bọn họ đều sẽ phẩn nộ nhìn cô, mà cô chỉ có thể đứng ở nơi này, nhận gió táp mưa sa, khô nứt trên môi không có một chút hơi nước.

Cô liếm môi mình, cô ở chỗ này đã đứng yên thật lâu, cũng quên mất chính mình rốt cuộc đã bao lâu không ăn gì rồi, không có uống qua nước. Cách đó không xa có người đi qua nàngcô trong tay còn cầm một lọ đồ uống, cô nhẹ nhàng chớp hai mắt.

Cuối cùng vẫn cứ đứng yên không nhút nhít, chỉ sợ bản thân bỏ lỡ điều gì đó?

Đúng lúc một đôi nam nữ đi ra, đôi mắt cô trợn to, chỉ là, bước chân vừa động, thân thể của cô lại là lung lay một chút, bốn phía đều là nhân viên bảo vệ, đã đem hai người đó vây quanh, đừng nói một bước, ngay cả cô muốn nhìn một chút cũng không được.

Người đàn ông kia dù rằng đã bốn năm không gặp, nhưng mà, chỉ cần một cái bóng dáng, cô liền biết, là anh, là Sở Luật.

Cô vươn tay, đôi môi giật giật, tiếng gọi Sở Luật vẫn nghẹn trọn cổ họng, dù thế nào cũng không thể phát ra.

Cô đi tới phía trước, bước chân có chút không xong, tựa hồ tùy thời đều có khả năng té xỉu ở chỗ này, cô nâng tay lên, dùng sức cắn một chút, đau đớn làm cô thah tình hơn rất nhiều.

Sở Luật, không cần đi, hãy cứu con gái, cứu con gái của chúng ta.

Cô không màng tất cả chạy tới, chỉ là kia hai người họ đã ngồi vào trong xe, mà xe nhanh chóng chạy đi, chỉ có một trận gió thổi qua mặt cô, thổi tái đi gương mặt khốn khổ của cô lúc này.