Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 513




"Chúng ta đi thôi." Bước chân Tống Uyển càng thêm nhanh mà Tiểu Vũ Điểm buông tay nhỏ xuống, xoay người đi vào, thân hình nho nhỏ cô đơn.

"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đau đau..." Tay nhỏ đặt trên mặt, miệng gọi vài tiếng, vẫn là đau, bé muốn gọi mẹ, nhưng hiện tại mẹ không có ở đây bé cũng chỉ có thể ủy khuất bẹp miệng nhỏ lên.

"Bà thông gia, kia cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, nếu bà thật sự có chuyện gì làm bà không nổi hứng, cũng hy vọng bà không cần cùng đứa nhỏ so đo." Đúng vậy, bé là con người khác, được người ta nâng niu trong lòng bàn tay. Tống Uyển ngồi trong xe, sắc mặt trầm tĩnh khác thường, bà không phải không đi so đo mà là không muốn đi so đo, bà thực dễ nói chuyện nhưng cái kia bà muốn tính xem như là người nhà đi.

"Đứa trẻ nào cũng có cha mẹ, nếu bà bắt nạt một đứa bé gái, bà có đau lòng không?" Tống Uyển hỏi lại bà Lý, bọn họ đều đã làm mẹ, cũng sắp làm bà, nếu cháu bọn họ lớn một ít thì cũng lớn như đứa bé kia, nếu cháu mình khóc thành như vậy, bọn họ còn đau lòng muốn chết.

Suy bụng ta ra bụng người, cha mẹ của đứa nhỏ kia cũng vậy thôi.

"Tôi biết rồi, về sau sẽ không." Bà Lý cẩn thận bồi khuôn mặt tươi cười, nhưng đôi tay trên đùi dùng sức nắm chặt, đây là lần đầu tiên Tống Uyển nói như thế với bà, không lưu lại cho bà một chút mặt mũi.

Vì một đứa trẻ xa lạ, có cần thiết không. Phải biết rằng hiện tại cháu bà đang ở trọng bụng con gái bà, đó mới là bảo bối của bọn họ.

Bà không để bụng nhìn ra phía ngoài, cháu ngoại bà mới là quan trọng, cái khác đều không phải, hơn nữa đứa bé kia Tống Uyển càng thích thì bà liền càng ghét.

Hừ, nếu thích như vậy, về sau bà không cần ôm cháu ngoại, chăm sóc cháu nhà mình đi.

Lý phu nhân cực kì  không phục nghĩ.

Tống Uyển đối với Lý phu nhân mặt không để bụng, chỉ có thể lắc đầu thở dài, may mắn bà không phải người mẹ như vậy của Mạn Ni, nếu không bà thật sự cảm giác Sở gia bọn họ người khác chọc cũng không thể chọc vào.

Xe dừng lại, bọn họ tới một cửa hàng dục anh rất xa hoa, đứa bé của Sở gi chưa sinh ra nhưng cũng đã quyết định thân phận cháu đích tôn, nó định sẵn sẽ được cả hai nhà nâng niu bảo bối trong lòng bàn tay, cũng định sẵn làm đứa trẻ người khác hâm mộ.

Chỉ cần nó họ Sở, mặc kệ là con trai hay con gái, đều là người thừa kế duy nhất Sở gia, sở hữu toàn bộ tài sản Sở gia về sau.

Lý Mạn Ni đến đây, cười, hôm nay bọn họ tập trung tại đây, bởi vì bảo bảo mới được một tháng, chi nên không biết là trai hay gái, dù sao cái gì đều sẽ mua hai loại.

Tống Uyển đi phía sau mẹ con Lý Mạn Ni, bà nói không biết, cũng không bình luận, bà Lý chỉ cái gì thì lấy cái đấy, ngay cả bình sữa cũng mua một đống, một đứa bé có thể dùng hết những cái đó sao?

Con trai nhà bà thực sẽ kiếm tiền nhưng bà cũng không làm khoa trương như vậy, cung cấp là chuyện đương nhiên, nhưng nào có ai cung cấp cho mẹ vợ tiền, thêm nữa Lý gia không phải không có con trai, chỉ có một Lý Mạn Ni là con gái.

Bất quá, bà không có cách nào nhận làm mẹ Lý Mạn Ni.

Mà lúc này ở trong bệnh viện, Sở Luật đã ngồi đây hai giờ đồng hồ, anh không tin lại làm một lần kiểm tra toàn diện, hiện tại kết quả bác sĩ vẫn nói một câu như vậy.

"Anh xác định, tôi không có cách nào sinh đẻ được?" Anh lại hỏi lại một lần, thân thể cao lớn thể hiện cực kì áp bách, làm bác sĩ cảm giác hô hấp chính mình dường như dừng một chút, sau đó anh gật đầu một cái.

"Đây là báo cáo kiểm tra, chúng tôi xác thật là ở trong cơ thể Sở tiên sinh phát hiện khoảng số lượng loại dược vật này, nếu nói Sở tiên sinh không tin, như vậy bất luận một bệnh viện nào cũng đều ra kết quả phán đón tương đồng như vậy."

Bác sĩ vừa nói vừa đem báo cáo kiểm tra đặt trong tay Sở Luật, kì thật bọn họ mới đầu cũng không mấy tin được, bởi vì bên ngoài truyền ra Sở phu nhân đã mang thai,

cái này thương nhị đại cũng không phải là bình thường thương nhị đại, cho nên tin này mới truyền đi nhanh như vậy, chỉ là chuyện này thật không có khả năng, lấy cơ thể của Sở Luật không có khả năng làm phụ nữ thụ thai.

"Anh nói là tình huống của tôi bắt đầu từ đâu?" Sở Luật nắm chặt bản kiểm tra báo cáo, nhinn xuống xúc động muốn xé nát, anh tin tưởng, anh như nào có thể không tin, không có ai sẽ nói đùa vui như vậy, đặc biệt anh là Sở Luật, hơn nữa giấy trắng mực đen viết rõ ràng.

"Dùng năm thứ nhất đã đúng rồi." Bác sĩ thành thật trả lời, nói cách khác, kì thật ba năm trước đây, Sở Luật đã không có năng lực làm đối phương thụ thai.

"Được, tôi đã biết." Sở Luậy nhắm hai mắt, che dấu mạch máu trong mắt, quả nhiên là báo ứng, bốn năm trước làm Hạ Nhược Tâm mất khả năng mang thai, làm cả đời cô mất đi khả năng làm mẹ, bốn năm sau, lại có người hạ dược với anh, lúc này đây đổi thành anh cũng mất đi năng lực thụ tinh, quả nhiên là báo ứng, chân chính báo ứng.

"Tôi muốn biết có cơ hội chữa khỏi hay không?" Giọng nói cực lạnh, đôi tay nắm chặt khẩn trương.

Nửa ngày sau bác sĩ mới lắc đầu: "Thực xin lỗi, Sở tiên sinh, nếu uống thuốc trong vòng một năm, có lẽ là có thể, nhưng mà Sở tiên sinh dùng loại này trong thời gian quá dài, muốn chữa khỏi khả năng cơ bản là rất ít. Sở tiên sinh không cần lo lắng, đó loại dược này đối với hệ thống sinh dục tổn thương rất lớn nhưng đối với thân thể anh không có ảnh hưởng lớn, sinh lí của anh rất bình thường, chỉ là không thể làm cho phụ nữ thụ thai."

Sở Luật rơi khoé môi xuống, lấy trong ngực danh thiếp, để lại số điện thoại, sau đó đặt danh thiếp trước mặt bác sĩ: "Ngày mai gọi số điện thoại này, cho anh, tôi không phải ít hơn anh một phân, nhưng tôi không hu vọng chuyện này bị người thứ ba biết, anh rõ không?"

Bác sĩ vội vàng gật đầu đáp ứng, anh đương nhiên là không dám nói, Sở Luật người này chính là trở mặt vô tình, chỉ cần đắc tội với anh, anh sẽ đem người đó ăn một mảnh xương cốt cũng sẽ không dư lại một mảnh.

Cho nên anh không có lá gan như vậy, mang cái này thọc mạch ra ngoài.

Tay Sở Luật ấn danh thiếp phía trên, sau đó bước đi ra ngoài, người đàn ông thân thể cao lớn, thán thể thỉnh thoảng truyền đến một trận run rẩy, bên ngoài có lạnh hay không anh thật sự không biết bởi vì tâm anh đã lạnh.

Anh ngồi trên xe, tay để trên mặt, dùng sức hít không khí lại hơi thở.

Nếu không anh thật sự không biết chính mình có phải hít thở không thông mà chết đi.

Sắc mặt anh rách nát u ám, thậm chí trong mắt chỉ xuất hiện cảm xúc tàn nhẫn bốn năm, xe mở ra, sau đó như phi hướng ra ngoài.

***

Bên trong phòng khách Sở gia.

Đỗ Tĩnh Đường ném toàn bộ đồ cầm bên trong tay lên ghế sô pha, sau đó ngồi một bên dùng sức hít thở không khí, thật là mệt chết anh, anh lại trở thành khuân vác công miễn phí, anh không có khả năng vận chuyển đồ cho các lão nhân gia.

Cũng không có khả năng làm một thai phụ đi thôi, cho nên anh đến, anh còn ở đây vì cô kêu anh có chuyện gì đâu, sau cùng chỉ là anh dọn đồ vật, mà anh cũng thật nghe lời đem mấy thứ này xách vào, hiện tại vai của anh còn đau đây.

Không có đem anh mệt chết là mạng cao lắm rồi.

Tống Uyển lấy bên trong một bộ đồ trẻ con, bởi vì lần trước đi mua vài thứ, đứa trẻ không có cho nên bà sợ mình nhìn đến khổ sở, cho nên đã sớm ném, mấy thứ này hiện tại đều là mua một lần nữa.

"Tĩnh Đường, cháu thấy cái này đẹp không?" Bà hỏi Đỗ Tĩnh Đường đang bất lực ngồi trên sô pha, Đỗ Tĩnh Đường  vội vàng gật đầu một cái:

"Đẹp." Cái gì nhìn cũng đẹp, giờ anh mệt gần chết, nếu nói khó coi thì chính là mệt đã chết.

"Vậy cháu tới đây thử cho cô xem nào."

Tống Uyển cúi đầu nhìn quần áo trẻ con trong tay căn bản cũng không biết chính mình nói gì mà khoé miệng Đỗ Tĩnh Đường không khỏi xuống dưới run rẩy vài cái.

Quần áo kia anh có thể thử sao? Anh có thể xuyên qua mới là lạ. Cô của anh hiện tại đã hưng phấn đến không biết đông tây nam bắc.

Lý Mạn Ni cũng thỉnh thoảng lấy ra một cái lại một cái quần áo trẻ em, quanh trên mặt cũng thật có tính làm mẹ. Cô thỉnh thoảng vỗ về bụng nhỏ mình, đây mới thật sự là cảm giác mang thai, thật là làm người khác cảm giác thực hạnh phúc, đặc biệt là đứa nhỏ này cô mong lâu như vậy.

Bọn họ còn đang ở bên trong nói nói cười cười, mà ngay lúc này cửa bị người dùng lực đẩy ra, hai mắt lan rộng tanh mùi máu đi đến, khi anh nhìn đến quần áo trẻ em rơi rụng đấy đất, khoé môi lại dương lên trào phúng vô cùng.

Tốt, thật tốt, tiền của Sở gia anh đi cấp cho một đứa con hoang mua đồ vật, bọn họ thật sự có thể làm được, anh còn thật sự đánh giá cao Lý Mạn Ni. Không thể tưởng tượng được, thật sự không thể tưởng tượng được, nguồn gốc cuối cùng phản bội anh lớn sâu nhất người thế mà lại là cô.

Anh sớm đã không có khả năng làm cô mang thai, anh như vậy thật sự muốn biết trong bụng cô hiện tại từ nơi nào tới, mà từ trước kia một cái kia nơi nào tới.

"Luật, anh nhìn xem cái này đẹp không?" Hiển nhiên Lý Mạn Ni không biết Sở Luật đã xảy ra chuyện gì còn mình đang đắm chìm bên trong hạnh phúc: "Em nghĩ bảo bảo chúng ta sinh ra, mặc vào nhất định rất đáng yêu."

Sở Luật nhẹ kéo một chút cánh môi, đôi mắt đen cùng cực xé rách như hận, nhưng cuối cùng ann vẫn không nói gì, anh xoay người, anh không muốn khẳng định mình là đúng, anh thực sự không cam đoan chính mình có thể bố chết người phụ nữ này hay không,

"Anh, anh làm sao vậy?" Đỗ Tĩnh Đường đột nhiên thò khuôn mặt ra, sắc mặt khó coi như vậy, giống như tờ giấy, vừa nói anh còn động tay động chân sờ xuống trước mặt Sở Luật xác định xem có phải hay không, kết quả tay vừa mới dơ lên, giống như có một đường sấm sét bổ vào thân anh, anh vội vàng thu móng vuốt, a, xin lỗi, anh quên mất, có người năng động lại có người không thể động đến.

Anh kéo cổ, chuẩn bị nghênh đón một đống chửi ầm lên của Sở Luật kia, kết quả không có, cái gì cũng không có. Mặt Sở Luâkt vẫn trắng bệch, không đúng, là một khuôn mặt lạnh, ngồi ở kia như người gỗ.

Sẽ không thật là bị bệnh chứ, Đỗ Tĩnh Đường cũng nóng nảy, anh có khi nào gặp qua Sở Luật như vậy, mặc kệ đã cảy ra chuyện gì, anh cùng anh họ anh giống như siêu nhân tồn tại, cho dù gặp lại khó khăn to lớn đến đâu anh đều sẽ cắn răng cố nhịn cho qua, thời điểm vào đại học, vừa học vừa làm, bọn họ ở nước ngoài tẩy quá mâm, đương cái đưa cơm hộp,cũng không có thấy anh biểu lộ ra như vậy, như vậy là biểu tình tuyệt vọng.

Đột nhiên đầu óc anh căng thẳng, sẽ không thật là được cái bệnh nan y gì đi, nếu thật như vậy phải làm sao bây giờ, cô anh chỉ có anh họ là con trai, nhà bọn họ vốn dĩ  được chống đỡ phía sau, anh còn trông cậy vào anh họ về sau sinh nhiều đứa bé, trong nhà có anh nối dõi, nếu anh họ cứ như vậy chết trẻ, vậy anh phải làm sao bây giờ, Sở gia phải làm sao bây giờ, cô và chú phải làm sao bây giờ, còn có anh phải làm sao bây giờ.

Không cần, anh ở trong lòng kêu rên một tiếng, mặt lập tức như bảng pha màu.

Lúc này một bàn tay đặt trên vai anh, Đỗ Tĩnh Đường bỗng nhiên rùng mình, khi lấy lại tinh thần thấy Sở Luật nhàn nhạt nhìn chằm chằm anh, đôi mắt đen bên trong kia, ẩn quá nhiệ cảm xúc, có chút không hợp ý nhau, muốn nào như thế nào, muốn nói như thế nào đây.

Làm chua xót lòng người.

"Anh..." Anh gọi một tiếng.

Sở Luật kéo khoé môi, chụp bờ vai của anh: "Đừng suy nghĩ miên man, anh không có việc gì."

Nhưng là Đỗ Tĩnh Đường vẫn tin tưởng trực giác chính mình, trực giác nói cho anh nhất định có việc, vẫn là đã xảy ra đại sự.

Sở Luật mở lịch trình trong tay, hôm nay công việc vẫn như cũ, giống nhau, không xuất hiện vấn đề gì, nhưng người nhạy cảm đều phát hiện, anh dường như thay đổi, có chút âm trầm, có chút trầm tĩnh, ngay cả thời điểm mở cuộc họp cũng ít nói.

Xem xét cũng không có gì, một người phụ nữ một tháng luôn có mấy ngày không thoải mái như vậy, một người đàn ông chỉ sợ cũng có giống nhau đi. Không có khả năng 365 ngày mỗi nhày đều có tâm tình tốt.

"Em hoảng làm anh hoa mắt." Đông Phương Kính ném báo thị trong tay xuống, duỗi chân dài ra, tay cũng đặt sau đầu gối lên: "Như thế nào, có việc?"

Đỗ Tĩnh Đường đặt mông ngồi bên người anh, nhìn thẳng chằm chằm mặt Đông Phương Kính, sau đó mặt lôi kéo, miệng một bẹp.

"Em có cảm giác anh họ gần đây rất lạ."

"Sở Luật?" Đông Phương Kính đề cập đến tên này, rời sự chú ý, ném báo trong tay, đặt tay trên vai Đỗ Tĩnh Đường: "Yêm tâm đi nếu người đó dễ dàng bị ảnh hưởng xung quanh thì không phải là Sở Luật". Hắn tính tình quá cường ngạnh, rốt cuộc buồn đến đâu nhận định khó thay đổi, ở buôn bán làm ăn có lẽ mọi việc đều thuận lợi, bất quá dưới đạo lí đối nhân xử thế, thường quá mức tinh khôn với tính kế, tính kế nhiều sợ là đem chính mình tính kế vào đi

Đỗ Tĩnh Đường đối với phân tích của Đông Phương Kính không ngừng gật đầu: "Chính là như vậy, kì thật là em vẫn đơn giả một ít." Anh chỉ mặt chính mình, không e lệ mà khen mình.

"Ha" Đông Phương Kính cười, hôn một cái yêu lên mặt: "Là đơn giản."