Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 518




Đúng vậy, đều là bởi vì Hạ Nhược Tâm, tát cả tại cô ta, nếu cô ta không xuất hiện. Nếu cô ta không có đứa con kia, nếu không phải bởi vì cô ta tìm đến Sở Luật, nếu không bởi vì Sở Luật gặp được cô ta, thì Sở Luật sẽ ở với cô cả đời, cũng sẽ không biết trước kia cô làm những chuyện đó, hiện tại cô ta vẫn vui vẻ phơi phới, hạnh phúc đầy người, đều tại cô ta, đều tại cô ta.

Cô hận, cô hận, cô thật sự hận.

Cô đặt tay lên bụng nhỏ, cô có con, nhưng người phụ nữ kia cũng có một đứa con, đứa con cùng với người mẹ hạ tiện kia sao không cùng chết đi.

"Không xong rồi." Bà Lý cảm giác việc này không thể cứ như vậy đi xuống: "Người phụ nữ kia không thể tồn tại, nếu không sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày cô ta sẽ làm hỏng chuyện của chúng ta." Hiện tại Sở Luật đều đối với bọn họ như vậy, nếu về sau lại cùng người phụ nữ kia ở bên nhau, nếu người phụ nữ kia thật sự được như thế, không phải sẽ chắn mất của cải của bọn họ sao?

"Mẹ, chúng ta phải làm thế nào?"

Lý Mạn Ni giống như bắt được một cây rơm rạ cứu mạng, một phen liền nắm cánh tay bà Lý, móng tay ấn sau cấp bách làm bà Lý cảm thấy đau, mà trong lòng bà Lý cũng không được tự nhiên, vì Sở gia là đường gốc rễ của bọn họ, không thể liền như vậy đoạn tuyệt, nếu thật sự chặt đứt bọn họ phải làm sao bây giờ?

"Yên tâm đi." Bà Lý nắm tay con gái: "Mẹ nhất định xe làm cho người phụ nữ kia đi rất xa."

"Mẹ, cảm ơn mẹ."  Lý Mạn Ni nhẹ nhàng vỗ về bụng nhỏ, trong nháy mắt kia, ánh dáng trong mắt tối sầm, có một loại không nói nên lời gợn sóng màu sắc rực rỡ, cứ như vậy một tầng một tầng nhộn nhạo rồi sau đó tiêu tán,m cuối cùng dừng lại xuống dưới, khoé mắt mang một nỗi hận, còn có oán, lạnh băng.

***

"Mẹ..." Tiểu Vũ Điểm nâng khuôn mặt nhỏ, dùng sức khiễng mũi chân,m kéo tay áo Hạ Nhược Tâm.

"Làm sao vậy?" Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, nhìn thẳng mắt con gái, khuôn mặt nhỏ dài của cô bạn phính phính một ít thịt, giống như quả táo nhỏ, mềm mềm tròn tròn, thật sự muốn làm người ta cắn một miếng, xem đi giống như quả táo hồng đỏ, tươi mới nhiều nước.

"Mẹ, búp bê bẩn rồi." Tiểu Vũ Điểm giơ búp bê lên, hoá ra là váy búp bê bị bẩn một mảng.

"Không sao, cởi ra giặt là được rồi, váy Tiểu Vũ Điểm bẩn, mẹ cũng giặt là sạch sẽ, đúng không? Đến lúc đó lại mặc vào cho búp bê là tốt rồi." Hạ Nhược Tâm xoa mái tóc mềm mại của con, tiểu gia hoả tóc cũng dài ra một ít, chính là thực ngắn, nhưng lại không đâm vào tay, trái lại còn tựa như đang sờ trên những sợi lông tơ của con mèo, hơn nữa có những khi Tiểu Vũ Điểm sẽ nheo đôi mắt, thật đúng là giống một con mèo con.

"Cảm ơn mẹ." Tiểu Vũ Điểm nheo hai mắt, ôm cổ mẹ, vui vẻ cọ cọ khuôn mặt nhỏ, mềm mại, xác thật làm người khác khó có thể chống đỡ, đặc biệt là cô con gái nhỏ xinh đẹp như vậy.

Hạ Nhược Tâm thật sự thấy chính mình may mắn, đứa nhỏ này ngoan hiểu chuyện, từ nhỏ đến lớn dường như không làm cô quá nhọc lòng, cô thật sự khó tưởng tượng, nếu như đem Tiểu Vũ Điểm đổi thành đứa trẻ khác, hai mẹ con cô còn có thể tồn tại hay không.

Như đứa trẻ khác sẽ khóc nháo đòi đồ chơi nhưng Tiểu Vũ Điểm sẽ giúp mẹ làm việc.

Như đứa trẻ khác muốn mua đồ vật sẽ làm ồn ào, Tiểu Vũ Điểm của cô đã thực ngoan ngoãn ăn cơm.

Như đứa trẻ khác bởi vì không chiếm được sẽ khóc nháo không thôi, nhưng Tiểu Vũ Điểm của cô biết mẹ mệt mỏi mà không cần mẹ bế.

Tiểu Vũ Điểm là cứu rỗi lớn nhất cả đời của cô, nếu như không có Vũ Điểm, khả năng cô cũng sẽ không còn.

Cô kéo tay nhỏ của con, theo tay cô cởi quần áo búp bê, Tiểu Vũ Điểm rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, bé còn sợ búp bê lạnh đắp chăn lên búp bế, sau đó cùng mẹ đem quần áo búp bê giặt sạch sẽ, phơi trên ban công.

"Mẹ, rửa sạch rồi." Tiểu Vũ Điểm vươn tay nhỏ, chỉ vào quần áo, búp bê thực chính là xinh đẹp.

"Đúng vậy." Hạ Nhược Tâm bế con lên: "Búp bê thực xinh đẹp giống như Tiểu Vũ Điểm vậy."

Tiểu Vũ Điểm là một nha đầu nhỏ xinh đẹp, bé thích nhất được người khác khen xinh đẹp, tuổi còn nhỏ đã biết xấu đẹp cho nên vừa nghe mẹ nói khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ngượng ngùng đỏ lên.

"Bộp bộp..."Bên ngoài truyền đến một trận tiếng đập cửa.

"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đi mở cửa."

Tiểu Vũ Điểm từ trong ngực Hạ Nhược Tâm nhảy xuống, tự ra mở cửa, nhưng mình lại quá nhỏ cho nên bé phải dùng lực khiễng mũi chân, mới có thể với tới then cửa, hao hết không ít sức lực, cuối cùng cửa cũng được mở ra.

"Hơ dì." Tiểu Vũ Điểm vừa thấy người bên ngoài, thích thú nhào tới.

Người phụ nữ bên ngoài đúng là Thẩm Vi, cô lấy kính râm trên mặt ra, ngồi xổm xuống, xoa bóp khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Tiểu Vũ Điểm, cô thật đúng là không làm nỡ làm đau đứa nhỏ này, nhìn xuống đem mặt bé nhớ kĩ. Cô dùng tay so đo khuôn mặt nhỏ Tiểu Vũ Điểm, thực là vừa lòng mình vừa rồi béo béo ra một ít thịt, cuối cùng có thể béo ra ít thịt, nghĩ đến gần đây cũng ăn không ít cơm hai má thêm ít thịt.

Cô bế đứa bé trước mặt lên, ước lượng vừa nãy so với bây giờ một lần nữa, xác thực là nặng hơn.

Thật tốt, thoạt nhìn thân thể thật là tốt, đều có ít da ít thịt.

"Cô đã đến rồi." Hạ Nhược Tâm cười cười với Thẩm Vi, sau đos mở cửa ra cho dễ đi vào.

"Ừ, qua đây thăm cô, thuận tiện muốn ăn bát mì." Thẩm Vi đã giày cao gót vào một bên, động tác có chút thô lỗ, nhưng lại duyên dáng đáng yêu, làm cô thô lỗ biến thành tuỳ tâm, càng làm đàn ông không thể tự kiềm chế. Cũng có khi Hạ Nhược Tâm suy nghĩ, người phụ nữ như Thẩm Vi thì gọi là gì, ở cổ đại gọi là yêu nữ, mà ở hiện đại, có phải gọi là nữ vương không.

Bất quá cô vừa thấy Thẩm Vi đá vào một bên giày, kỳ thật rất bất đắc dĩ.

"Lại không đi dép?" Cô từ ngăn tủ lấy dép lê làm thay cô ấy, Thẩm Vi vốn đang thật sự chuẩn bị đi chân trần theo thói quen.

"Cảm ơn."  Thẩm Vi vẫn ôm Tiểu Vũ Điểm, đùa chơi với bé, Tiểu Vũ Điểm ríu rít cùng cô nói chuyện váy búp bê bị bẩn, sau đó cùng mẹ đem cầm quân áo đi giặt sạch sẽ, còn vươn tay chỉ ra ban công, trên ban công quả nhiên có treo một bộ váy đồ chơi.

"Cô mua đến cho con một cái này." Thẩm Vi vươn ngón tay vễ về mái tóc mềm mới mọc dài ra của Tiểu Vũ Điểm, ngón tay mang theo một chiếc nhẫn hồng bảo thạch cực to.