Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 522




Nghĩ đến đây bà không khỏi giật mình, nghĩ thông suốt một chuyện, chẳng lẽ là Hạ Nhược Tâm làm, nhưng mà một người phụ nữ như thế sao có thể, sao có thể sai người làm chuyện đó, còn với sỉ chụp ảnh bà. Cái này chỉ có từ bên ngoài, bà thực sự không nghĩ ra được, vì chuyện gì mà lại biến thành như vậy, rõ ràng là không phải, chắc chắn là người khác, nhưng cuối cùng như thế nào lại thành bà, trong lòng bằng tay mồ hôi lạnh. Vội kéo tay con gái, sợ con gái thiếu kiên nhẫn về sau làm chuyện không tốt, làm người chui chỗ trống.

"Mạn Ni, nghe mẹ nói, gần đây khi ra khỏi cửa, nên để ý Sở Luật, tuy rằng con mang thai nhưng người đàn ông này vào lúc này không chịu nổi nhất chính là bị người phụ nữ khác châm ngòi."

Khoé mặt Lý Mạn Ni loé nên một tia rõ ràng.

Điểm này từ lúc kết hôn với Sở Luật cô không hề lo lắng, không phải không có người phụ nữ nào nhào vào lòng anh, anh cũng không để ý, cho dù phụ nữ cởi hết quần áo đứng trước mặt, kết quả cuối cùng đều bị anh đá ra, Sở Luật chính là Sở Luật, nếu anh không chịu nổi cô quạnh thì không phải Sở Luật, người mà cô gánh tâm chính là Hạ Nhược Tâm, người vợ trước Sở Luật hiểu lầm.

Mỗi khi nghĩ đến đây, cô đều có cảm giác giống như mèo cào trong lòng, một khắc cũng không được bình yên.

Nhưng nghĩ đến kết quả hiện tại của Hạ Nhược Tâm, cô có thể kê cao gối mà ngủ, cô biết thủ đoạn của mẹ mình, tuyệt đối sẽ làm người đàn bà kia không tốt hơn, cho dù phải chết cô ta cũng đừng nghĩ xen vào thế giới của cô và Sở Luật.

Nhẹ nhàng vỗ bụng chưa nhô cao, con à, con phải lớn lên khỏe mạnh, chỉ cần con được sinh ra, con sẽ có được toàn bộ tập đoàn Sở Luật, Sở gia về sau tất cả đều là của con, Hạ Nhược Tâm sinh cái loại hèn mọn kia, đừng nói là đã chết, kể cả có tồn tại cũng đừng nghĩ lấy được đồng tiền nào.

Tâm tư coi che giấu sâu đậm, lại càng không biết mẹ coi che dấu càng sâu hơn, có những thứ không muốn người ta biết sự tình.

Cô dằn vặt Sở Luật lại chính dằn vặt mình.

Sở Luật cầm đi động, lật xem ảnh bên trong, môi mỏng vô tình hơi giương lên, khẽ cười quỷ dị không khỏi làm người khác da đầu tê dại, không biết ai sẽ xui xẻo động vào anh?

Đỗ Tĩnh Đường mang một khuôn mặt dài thườn thượt bước vào, đặt mong yên vị trên soi pha, khuôn mặt này không khác mặt ngựa là bao.

Anh lấy đi động, giơ ra phía trước.

"Anh, hỏng rồi!"

Sở Luật kéo ngăn kéo, ném di động vào bên trong.

"Ừ." Anh đáp một câu.

"Hỏng rồi đó, anh!"

"Ừ."

"Anh, em nói di động của em hỏng rồi!" Đỗ Tĩnh Đương tức muốn hộc máu, di động này là chế tạo đặc thù, di động báo hỏng là xong rồi, trừ khi anh không chê tiếp tục dùng màn hình vỡ vụn, còn có cái anh đau lòng chính là thái độ của Sở Luật, không an ủi anh một câu.

"Mang lại đây." Sơ Luật vươn tay hướng Đỗ Tĩnh Đường.

Đỗ Tĩnh Đường cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp mang di động qua, kì thật anh còn thầm nhủ vài tiếng, anh họ sẽ dùng quan hệ lại mua cho anh một bộ hay không, di động này dùng trong quân khu, có quan hệ mới lấy được, tuy rằng Đông Phương Kính nói, làm cho anh một bộ nhưng anh vẫn có cảm giác không bảo đảm, nếu anh họ nói một câu, như vậy anh sẽ có một bộ.

Ở đây anh còn đang dương dương đắc ý, kết quả nghe được hô một tiếng, từ đỉnh đầu anh, một đường parabol bay về hướng tường, rồi sau đó một âm thanh bộp.

Sở Luật bẻ một chút ngón tay, mặt vô tình nói: "Hỏng rồi thì đập, mang tới làm gì?"

Tròng mắt Đỗ Tĩnh Đường như muốn rơi ra ngoài, anh thế nhưng, thế nhưng... đập di động của anh... anh yêu nhất di động đó.

Anh chạy tới, nhặt mảnh xác di động, màn hình sớm đã vỡ vụn hết, không thể khởi động được, sản phẩm của quân khu chính là sản phẩm của quân khu, tính quăng là có thể quăng

Đỗ Tĩnh Đường một bụng oán niệm, tàn nhẫn như vậy, không lưu lại một chút đường lui cho anh, hiện tại hay rồi máy không mở được, anh dùng được nữa không, bên trong còn không ít tài liệu của anh đâu!

Sở Luật lấy một thiếu thuốc, châm, từ từ  phả ra một vòng khói.

"Tĩnh Đường, em nói xem nếu em không thể có con, mẹ em sẽ đối với em như thế nào?"

Lời này so với anh bị đập di động còn khó chịu ngàn vạn lần, dù sao anh cả đời này xác thật không thể có con, hai người đàn ông có thể sinh em bé thì mới là lạ, nếu không anh đi làm thụ tinh trong ống nghiệm đi, cứ như vậy sinh ra em bé lạnh băng, anh cảm giác thật ghê tởm, anh làm không được. Hơn nữa, Sở Luật có thể sinh con, thế cho nên anh cảm thấy mình đời này không cần nghĩ đến có con.

Anh là một người đàn ông thì đừng nghĩ, mà Đông Phương Kính thì cũng đừng tưởng đi, nhưng mà sinh sản là bản năng của phụ nữ, nếu thật sự không đúng sự thật, thực xin lỗi chính mình, cũng là thực xinh lỗi người nhà, anh đầu đau chết còn không thể, còn có mẹ anh cái gì cũng không biết, khi biết chị dâu đã có mang, mỗi ngày an bài cho anh vài thân cận, hôm nay mà thấy, ngày mai có thể kết, kết là lấy chồng có thể có em bé, nhưng mà sao có thể, anh là gay mà.

"Anh họ, anh đừng nhắc chuyện này có được không?" Đỗ Tĩnh Đường vò tóc: "Anh đã hứa sẽ thay em bảo mật."

Sở Luật phả ra một vòng khói: "Anh nhớ nhưng em không thể gạt mẹ em cả đời!"

"Ta nghĩ lại biện pháp đi." Đỗ Tĩnh Đường trong miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn đang tính toán kéo dài thời gian, rồi nói sau.

"Cùng lắm thì, em về sau nhận nuôi một đứa đi, bằng không còn có thể thế nào?" Đỗ Tĩnh Đường phẩy tay, dù sao lợn chết đều không sợ nước sôi.

"Đến lúc đó nhận nuôi một đứa đi..." Sở Luật tự lẩm bẩm nói, không biết là nói mình hay người khác, mà anh từ trước đến này sẽ không lãng phí thời gian vào chuyện khác.

Không bao lâu sau, Đỗ Tĩnh Đường nghe nói một chuyện Sở Luật giúp đỡ một Viện phúc lợi, làm anh cảm động rối tinh rối mù, trong lòng cũng quyết định phải vì anh họ bán cả đời mệnh.

Kì thật anh nào đâu có biết rằng, Sở Luật làm những viênc này, cũng không phải vì anh mà là vì chính anh ấy.