Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 534




Sở Luật đột nhiên buông tài liệu trong tay xuống, thanh âm này vào trong tai Đỗ Tĩnh Đường nghe như thế nào lại có cảm giác kì quái, trầm trọng như vậy, trong lòng cũng khẩn trương theo.

Đỗ Tĩnh Đường không khỏi đứng nghiêm chỉnh, cũng không dám cười nhăn nhở nữa.

***

Tiếng mở cửa nhẹ nhàng trong đêm, ánh đèn đường bên ngoài len lỏi xuyên vào mang vài phần cô đơn, thời gian đã tới gần đêm khuya, một năm trôi qua thật nhanh, còn chưa kịp nhìn kĩ cảnh đẹp bốn mùa, xuân bách hoa, hạ nóng bức, lúc này trời đã vào thu, lá cây rơi rớt tan tác không ít, sợ là không lâu sau mùa thu qua đi, gió đông lại đến lần nữa.

Mùa đông năm nay làm lòng người cảm giác lạnh lẽo.

Cửa một lần nữa được đóng lại cũng đóng bên ngoài gió thu cuốn hết những lá vàng thê lương.

Sở Luật đi vào, đặt cặp tài liệu xuống, thay dép đi trong nhà, cố đi tắm rửa thay quần áo. Lý Mạn Ni vẫn ngồi trên ghế sô pha đợi anh.

Một lúc lâu sau, Sở Luật mang theo một thân hơi nước đi đến phòng khách, tùy tiện dùng tay hất tóc, đáy mắt có chút tơ máu nhưng tinh thần lại cực tỉnh táo.

Anh một bên lấy hộp thuốc, rút ra một điếu đặt trên miệng, nhớ tới Lý Mạn Ni còn đang mang thai, dù đứa nhỏ này là của ai nhưng vẫn chỉ là một đứa bé.

Ném điếu thuốc vào bên trong gạt tàn, một đôi chân dài gác lên nhau, hơi nheo mắt lại, có chút hơi nước còn dư lại, nhưng lại không thấy mông lung.

"Chúng ta ly hôn đi."

Đột nhiên Lý Mạn Ni cảm thấy trái tim căng thẳng, bụng cũng ẩn đau.

"Bụng, bụng em..." Cô ôm bụng, từng khớp ngón tay nổi rõ.

"Luật, con, con của chúng ta." Cô vươn tay muốn Sở Luật cứu đứa bé, bụng cô đau, thật sự rất đau.

Nhưng Sở Luật ngồi bên kia giống như cách xa tới cuối sông nhìn không tới, đôi mắt lạnh lùng cứ như vậy nhìn cô đau, cho đến khi anh đứng lên đi tới bên người Lý Mạn Ni. sau đó cúi người ôm cô lên. Lý Mạn Ni dường như mất đi tri giác, tròng mắt mông lung nhìn một bên sườn mặt của Sở Luật trên khuôn mặt cũng không có biểu tình gì.

Đúng lúc này Sở Luật nhìn cô, cô trợn to đôi mắt. Cả đời này Lý Mạn Ni sẽ không bao giờ quên được ánh mắt của Sở Luật lúc ấy, con ngươi thâm ám con, mang theo khí lạnh khiến cô áp lực, hít thở không thông.

Bên trong bệnh viện, Sở Luật ngồi bên ngoài ghế nghỉ chân, trên mặt không có một chút biểu cảm, anh mặc rất đơn giản, một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, một chiếc quần dài, bên trong bệnh viện cũng không quá lạnh lẽo, nhưng gió thu từ bên ngoài thổi vào, cánh tay áo được xắn lên làm anh nổi một tầng nhỏ da gà.

Không lâu sau cửa phòng cấp cứu được mở ra, mà Sở Luật vẫn duy trì một loại tư thế.

"Sở tiên sinh......"

Bác sĩ tự nhiên cũng nhận ra Sở Luật, thân thể của anh bác sĩ cũng quá rõ ràng, bản kết quả kiểm tra kia chính anh là người cho Sở Luật xem, mà Sở phu nhân bên trong, anh kì thật không biết phải nói như thế nào là tốt, người đàn ông thành công như này như thế nào lại bị cắm sừng.

"Cô ấy thế nào?" Sở Luật đứng lên, giọng nói không nóng không lạnh, thực bình tĩnh cũng thực bình đạm.

"Yên tâm đi, Sở tiên sinh, Sở phu nhân không có việc gì." Bác sĩ nói thật sự tình trạng của người phụ nữ bên trong, như thế nào lại cảm giác có chút kì quái, yên tâm đi, yên cái gì tâm.

Biểu cảm của Sở Luật trước sau không đổi còn thêm một ít cuối mùa thu lạnh lẽo giống như gió thu bên ngoài thỉnh thảo thối tới, như mang theo dao nhỏ cắt da thịt

"Thế này là thế nào?" Sau đó không lâu, Tống Uyển cùng mẹ Lý cũng đến.

"Tiểu Luật, Mạn Ni làm sao vậy, đang tốt mà, như thế nào lại vào bệnh viện." Tống Uyển thật gấp, hơn nửa đêm bà vừa nghe điện thoại, lập tức từ trong chăn bật dậy, ngay cả Sở Giang cũng bị bà kéo đi, chính vì sợ đứa bé trong bụng xảy ra chuyện, đến lúc đó người nối nghiệp nhà họ Sở làm sao bây giờ.

"Sở Luật, chuyện con gái của mẹ là như thế nào?" Mẹ Lý sắp bị tra tấn phát điên rồi, bà dường như quản không được tính tình, cắn răng chỉ vào Sở Luật hỏi.

"Không có gì." Sở Luật cũng không gọi mẹ Lý một tiếng mẹ.

"Tôi chỉ là muốn ly hôn."

"Chát" một tiếng, mặt Sở Luật nghiêng sang một bên, mẹ Lý đã tát lên mặt anh.

"Sở Luật, cậu dám!" Mẹ Lý hận không thể đánh Sở Luật thêm một cái tát: "Có phải bởi vì công ty chúng tôi sắp phá sản, cho nên cậu mới có suy nghĩ này, vẫn là cậu không quên được con tiện nhân Hạ Nhược Tâm kia, Mạn Ni nhà chúng tôi có điểm nào có lỗi với cậu, cậu nói đi, cậu nói nó có lỗi với cậu chỗ nào. Gả cho cậu bốn năm, hiện tại lại mang thai đứa con trong bụng cậu, kể cả có như vậy thì cũng vì người phụ nữ kia đã trở lại nên cậu vứt bỏ con gái tôi, ngay cả con mình cũng từ bỏ sao?"

"Tiểu Luật..." Tống Uyển bị khiếp sợ, đặc biệt là một cái tát kia trên mặt con trai, là một người mẹ sao có thể chịu được con trai mình bị người ta đánh, hơn nữa lại còn ngay trước mặt bà, tuy rằng một câu li hôn kia vủa Sở Luật cũng đã doạ bà rồi, nhưng mà bà cũng không phải ngay cả lí trí cũng không có, tính tình Sở Luật rất hiểu biết, nếu không có nguyên nhân anh sẽ không nói ra những lời này.

"Hỗn xược!" Sở Giang giơ tay lên, muốn lại đánh một bên mặt Sở Luật.

"Tiểu Luật." Tống Uyển vội vàng chắn trước mặt con, sợ Sở Gian nhất thời nổi giận sẽ thật sự tát lên mặt con trai, đây là đứa con bà sinh, mặt anh bà đã rất lâu rồi chưa đánh, hiện tại đều bị người ta đánh, bà có thể không khổ sở, có thể không đau lòng sao?

"Tiểu Luật, đây là con bị làm sao vậy?" Tống Uyển kéo tay con trai, ngón tay chạm vào có hơi lạnh lẽo.

"Làm sao lại muốn li hôn, mẹ biết chuyện này cùng công ty nhà họ Lý không liên quan, nhà chúng ta lại không kém những cái tài sản đó nhà họ Lý." Lý Mạn Ni nghèo hay giàu đều không liên quan, bọn họ không quan tâm coi trọng quan niệm môn đăng hộ đối. Lúc trước Sở Luật muốn cưới Hạ Dĩ Hiên, bọn họ đồng ý, muốn cưới Hạ Nhược Tâm, bọn họ cũng đồng ý, mà Hạ Nhược Tâm nói trắng ra chỉ là con nuôi nhà họ Hạ, thời điểm sau khi kết hôn, bọn họ trước nay cũng không vì gia thế mà làm khó cô ấy, cho nên bà một chút cũng không tin lời mẹ Lý nói bởi vì công ty nhà họ Lý phải phá sản thì phải li hôn với Lý Mạn Ni, hơn nữa con đứa bé trong bụng là của nhà họ Sở, bọn họ sẽ không để con cháu lự lạc bên ngoài.