Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 561




*Ta buồn quá huhu. Hãy vừa nghe bài hát "Em vẫn ổn chứ" nhé có lẽ rất giống tâm trạng anh Luật hiện giờ:"(( cùng trái tim tổn thương vì phải edit lại của ta hức hức

"Tiểu Luật, cuối tuần đến đây ăn cơm đi!" Tống Uyển buông chiếc đũa xuống, nói với con trai: "Cháu gái của bác chỗ quen biết cũ của gia đình mình sẽ đến."

"Mẹ, con biết tình huống của mình." Sở Luật không đặt nặng chuyện hôn nhân này: "Con không muốn lại hại người khác, không có người phụ nữ nào không muốn có con của mình."

Anh cưới người ta, cô ấy và anh ở cùng nhau, chấp nhận cuộc sống không con không cháu, anh chấp nhận được nhưng những người khác chưa chắc, anh không phải người tốt bụng, chỉ không nghĩ lại tiếp thu một lần khắc khẩu khác.

"Tiểu Luật." Tống Uyển không khỏi đau xót: "Nói không chừng cháu gái của bác ấy, cô ấy sẽ không..."

"Mẹ, con không nghĩ tới." Sở Luật vẫn cự tuyệt: "Conkhông phải người tàn tật, không cần người khác thương hại."

"Nhưng mà con cũng không thể sống một mình cả đời." Tống Uyển càng nói trong lòng càng khó chịu, con trai bà khi phách trước kia chạy đi đâu rồi, hiện tại Sở Luật nhìn như bình tĩnh, kì thật so với người khác càng khó có thể tiếp cận.

"Một người sống cả đời cũng không sao." Sở Luật đã trải qua không muốn phải tiếp nhận người phụ nữ khác,một cái Lý Mạn Ni, một cái Hạ Dĩ Hiên còn chưa đủ sao? Tâm anh đã như nước lặng.

"Tiểu Luật..." Tống Uyển còn muốn khuyên con trai nữa nhưng Sở Giang quay sang lắc đầu với bà, ý bảo bà không cần nói nữa.

Tống Uyển chỉ có thể nuốt xuống những lời muốn nói, gắp cho Sở Luật một ít món ăn.

"Cảm ơn mẹ." Sở Luật vừa nói vừa gắp đồ ăn vào trong miệng, chỉ là đồ ăn nhập khẩu lại hơi đắng.

Cổ họng Tống Uyển hơi nghẹn lại, chỉ có thể cúi đầu, thỉnh thoảng trong miệng nhai cơm, nhà họ Sở về sau sợ là sẽ không có cái gì gọi là tiếng cười.

"Cốc cốc..."

Bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng gõ cửa, Tống Uyển buông đũa xuống, đứng lên đi mở cửa, chỉ là lúc này ai sẽ đến đây, đây là thời gian mọi nhà ăn cơm chiều, người bình thường sẽ không đến đây vào lúc này.

Cửa mở ra, bên ngoài là sắc mặt trắng bệch vì rét lạnh, Lý Mạn Ni run bần bật.

"Mẹ......" Lý Mạn Ni khẽ chạm môi đỏ, nói ra một chữ này, cơ hồ cô đã dùng hết sức lực.

Tống Uyển "rầm" một cái đóng cửa lại, trực tiếp để Lý Mạn Ni đứng ngoài cửa.

"Ai ở bên ngoài vậy?" Sở Giang hỏi Tống Uyển, sao mới ra mở cửa một chút mặt đã kéo dài ra rồi.

"Gõ nhầm cửa." Tống Uyển không tức giận nói.

Sở Giang ấn tay lên trên trán, hay thật, gõ nhầm cửa, mà ông cũng không vạch trầnTống Uyển, dù bên ngoài ra ai ông cũng không hỏi, người có thể làm Tống Uyển mặt kéo dài tới vậy chỉ có vài người.

Sở Luật chỉ là ăn cơm, không nói chen vào cuộc nói chuyện của bố mẹ, thậm chí người đứng bên ngoài là ai, anh đại khái có thể đóan được, trong lòng lại không khơi được chút gợn sóng.

Ăn cơm xong, anh thay giày đi ra ngoài.

"Tiểu Luật, dọn về nhà ở đi." Tống Uyển kéo tay áo con trai lại, vẫn cảm giác đứa con này tốt quá để bà không phải lo lắng, con trai không có ai chăm nom, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.

"Mẹ yên tâm đi, con không làm sao, con cũng đã ba mươi tuổi rồi, có thể tự chăm sóc bản thân tốt."Sở Luật an ủi Tống Uyển để bà không phải lo lắng, thời điểm quá khứ anh đã sống độc lập, hai vợ chồng bọn họ tuỳ tiện mang anh đi nước ngoài, khiến cho chính anh ăn cỏ đi, sao hiện tại anh lớn như vậy,bọn họ lại bắt đầu lo lắng.

"Nhưng mà Tiểu Luật." Tống Uyển thật không muốn để con đi, con trai một mình bên ngoài, lại không có ai chăm sóc, bà lo lắng, không yên lòng.

Sở Luật cười cười, ôm lấy bả vai Tống Uyển: "Khi con mười năm tuổi mẹ cùng với ba liền đuổi con đi mà, chính là vì cuộc sống của hai người, hiện tại con cũng ba mươi tuổi rồi, so với trước kia còn sáng ngời hơn, nhà chúng ta không cần thêm chút ánh sáng nữa đâu."

"Con... Cái đứa nhỉ này!" Tống Uyển đánh cánh tay con trai, nói nói cái gì, lấy bà trách cứ có phải không.

"Đi, mau trở về nhà con đi." Bà đẩy con trai, đây cũng không giữ con lại, còn ghét bỏ.

Sở Luật xoa chỗ da bị mẹ đánh đau, thật không biết anh ba ngần ấy năm nay chịu đựng bạo lực này của mẹ như thế nào.

Anh mở cửa ra, bên ngoài gió lạnh thổi đến. So sánh với ấm áp trong nhà thì thật rét lạnh, cũng lamg người ta lưu luyến sự ấm áp.

Anh dựng cổ áo lên, đóng cửa lại, đón gió đi ra ngoài.

"Luật..." Đột nhiên âm thanh truyền đến, bước chân Sở Luật ngừng lại.

Lý Mạn Ni vừa đi tới, vì rét lạnh mà run bần bật, ngay cả môi mỏng cũng bị rét lạnh tím xanh.

"Luật...anh...anh ra rồi." Cô hiện tại vì lạnh mà ngay cả lời nói cũng không hoàn chỉnh.

Khổ nhục kế sao, tâm Sở Luật lạnh giá cho nên sao có thể sẽ nổi lên gợn sóng, nếu có một ít cảm giác cũng không có khả năng đứng trước mặt người phụ nữ làm anh đoạn tử tuyệt tôn này, cũng đã đủ anh hận cô mấy đời.

Cho nên dù cô để mình bị đông chết Sở Luật cũng sẽ không chớp mắt một cái, cũng sẽ không để cô tưởng bất luận tâm tư gì.

Anh bước qua giống như không nhìn thấy người phụ nữ chật vật trước mắt.

"Luật......" Lý Mạn Ni đột nhiên vươn tay kéo tay áo Sở Luật: "Chúng ta có thể nói chuyện một chút không? Em có thể giải thích, em thật sự có thể giải thích!"

"Giải thích?" Sở Luật xoay người, cổ áo dựng đứng hơi chắn cằm anh, sắc mặt ẩn nấp trong bóng đêm hết sức tàn nhẫn.

"Cô nói cho tôi cô giải thích có ích sao, có thể sinh đứa bé này ra..." Tầm mắt anh dừng phía dưới đặt trên bụng sẽ: "Hay là nói cô có thể biến đứa bé trong bụng thành con tôi?"

Lý Mạn Ni á khẩu không trả lời được, cô không làm được,

Tôi đây muốn cô giải thích cái gì?" Sở Luật một câu lại một câu ép hỏi cho đến khi Lý Mạn Ni lui tay lại, lại là không trả lời anh bất luận vấn đề gì, mấy vấn đề này quá bén nhọn, bén nhọn tận tâm.

Cái tâm của Lý Mạn Ni cũng như tâm của Sở Luật.

"Thế nào, trả lời không được?" Sở Luật cười lạnh, đút hai tay bên trong túi áo, chỉ có nơi này mới ấm áp, bắt đầu ấm lên mười ngón tay.

Lý Mạn Ni vì rét lạnh mà thỉnh thoảng phát run, thân thể yếu đuối không ngừng trong gió có chút rơi rớt tan tác.

Sở Luật lạnh lùng nhếch khoé môi, chỉ là đột nhiên tầm mắt anh lại mông lung, dường như trước đây cũng có một cô gái ở trong gió thân mình run run, cũng yếu đuối như thế, như thể chạm vào liễn sẽ tan vỡ.

Anh vốn phải rời chân đi, nhưng cứ như vậy ngừng ở nơi này, rồi sau đó cởi áo trên người.

Lý Mạn Ni cảm giác trên vai ấm áp, lúc ngẩng đầu lên thấy cách đó không xa người đàn oing kia chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, mà gió thỉnh thoảng thổi tóc trên trán anh, có chút thâm trầm.

Cô kéo áo trên người lên, đột nhiên trong lòng nhịn không được chua xót, một giọt rồi một giọt nước mắt rơi xuống đất, anh vẫn quan tâm cô, vẫn đau lòng cô đúng không, chỉ cần cô không buông tay, chỉ cần cô thay đổi, anh nhất định sẽ tha thứ cho cô.