Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 578




Tác giả: Hạ Nhiễm Tuyết

Cô không thể sinh con, đem con người khác trỏ thành con của mình, mà anh cũng không thể, về sau anh sẽ nhận nuôi một bé, tựa giống như cô, sẽ đối với đứa bé kia giống con ruột.

Cao Dật ôm chặt Tiểu Vũ Điểm trong lồng ngực, đi nhanh qua Sở Luật, làm sai sẽ tự chịu trách nghiệm với lỗi lầm của chính mình, hiện tại nói một câu thật xin lỗi là có thể muốn vứt bỏ hết tất cả quá khứ sao.

Không có dễ dàng như vậy.

Mở cửa xe, anh nhẹ nhàng đặt con an toàn ngồi ghế dành cho trẻ em.

Anh đảo tay lái, bên trong kính chiếu hậu, người đàn ông kia vẫn đứng nguyên chỗ cũ, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay đặt trên miệng, nhẹ hút một ngụm khói, sương khói tuần hoàn qua phổi anh, phun ra một vòng khói sắc sương mù.

Thật sự kết thúc rồi, như vậy có thể yên tâm sao, không biết vì cái gì trong lòng Cao Dật luôn có cảm giác bất an không nói nên lời, dường như, phía sau người đàn ông kia là một quả bom hẹn giờ.

Bọn họ phải rời thành phố này sớm một chút, đến một nơi không ai biết bọn họ.

Xe chạy đến cửa nhà, Cao Dật đỗ xe ở bãi đỗ phía dưới, bế Tiểu Vũ Điểm vẫn đang mơ mơ màng màng ngủ, búp bê ôm trong lòng cũng rơi trên xe, anh biết Tiểu Vũ Điểm rất yêu con búp bê này, anh mua cho con rất nhiều búp bê nhưng cuối cùng bé cũng chỉ ôm con búp bê này, trên người búp bê được giặt quần áo sạch sẽ, đã bị giặt trắng bệch, nhưng ngày ngày Tiểu Vũ Điểm vẫn muốn ôm. Nếu ném đi của con, tiểu quỷ này phải khóc chết đi sống lại mất, mà phiền toái chính là con búp bê này là số lượng có hạn, cơ bản không mua được. Anh nhặt búp bê từ trên xe lên, một tay cầm bình sữa, một tay cầm búp bê, trong ngực còn ôm một bé búp bê, thật đúng là một người ba đủ tư cách.

Anh một tay mở cửa ra, nhiệt độ ấm áp trong phòng tan đi cái lạnh giá trên cơ thể.

"Con ngủ rồi à?" Hạ Nhược Tâm đi đến muốn ôm con.

"Không cần đâu để anh bế đi." Cao Dật không muốn cô động tay động chân: "Cánh tay em yếu, gần đây đừng làm việc nặng."

Hạ Nhược Tâm tiếp nhận đồ trong tay Cao Dật đặt ở trên sô pha, để Cao Dật bế con vào bên trong phòng ngủ, trẻ con thật đúng là nói ngủ là ngủ.

Cao Dật đắp chăn cho con rồi mới đi ra, anh ngồi lên sô pha sau đó kéo tay Hạ Nhược Tâm cùng anh ngồi xuống.

"Nhược Tâm đến đây, anh nói chuyện với em."

"Vâng." Hạ Nhược Tâm ngồi xuống, không biết tại sao lại hơi nóng lòng.

Ánh mắt Cao Dật hơi tối sầm,

Từ trong túi lấy ra một bản kiểm tra báo cáo đặt ở trước mặt Hạ Nhược Tâm: "Nhược Tâm, đây là kết quả kiểm tra báo cáo hôm nay của Tiểu Vũ Điểm."

Tay Hạ Nhược Tâm bỗng nhiên run rẩy, trong lòng cũng rơi lỡ một nhịp.

Chẳng lẽ là?

"Đừng suy nghĩ bậy bạ." Cao Dật gõ trán Hạ Nhược Tâm một cái: "Tiểu Vũ Điểm rất tốt, không có việc gì, chỉ hơi thiếu máu, sở dĩ cho em xem bởi vì muốn em yên tâm."

Tay Hạ Nhược Tâm đang nắm chặt đến đây mới buông ra, trong lòng bàn tay vì nắm chặt cũng rịn ra một ít mồ hôi, cô cầm bản kiểm tra lên lật một tờ.

Ngày trước Tiểu Vũ Điểm nằm viện mấy tháng nên cô cũng hiểu bản kiểm tra này.

Quả nhiên, điểm nào cũng bình thường, chỉ thiếu máu, tầm mắt cô chuyển xuống tên của con.

Cao Vũ Điểm, ba tuổi

Chính là Cao Vũ Điểm, đây là cái tên của Tiểu Vũ Điểm khi cô và Cao Dật ở bên nhau, trực tiếp đổi Tiểu Vũ Điểm thành Cao Vũ Điểm, danh chính ngôn thuận viết cái tên phía dưới Cao Dật, như vậy dù là đi học hay là chạy chữa đều thuận tiện rất nhiều, đương nhiên còn an toàn cho thân thế của Tiểu Vũ Điểm, người nhà họ Sở sẽ không hoài nghi.

Sở Luật vốn là một người đàn ông không từ thủ đoạn, cô không thể để anh có một chút hoài nghi nào, anh nhất định sẽ dùng hết tâm kế như quá khứ đoạt lại Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm là của cô, ai cũng không thể đoạt đi.

"Nhược Tâm......" Đột nhiên giọng nói của Cao Dật cắt đứt tâm tư của Hạ Nhược Tâm.

"Hả?" Hạ Nhược Tâm nâng khuôn mặt lên, cũng đặt tư liệu kiểm tra xuống dưới.

"Anh hôm nay gặp anh ta."

Mà hai chữ "anh ta" làm lòng bàn tay Hạ Nhược Tâm mới khô ráo lại lần nữa đồ mồ hôi tay, anh ta, là ai, ngoài Sở Luật ra, còn có thể là người khác sao.

"Anh ta có hoài nghi hay không?" Sắc mặt của Hạ Nhược Tâm trắng nhợt, cô sợ những việc như này.

"Anh ta không có, nhưng anh cũng không cam đoan anh ta sẽ không hoài nghi." Cao Dật xoa nhẹ ấn đường, ấn đường hơi nhức, Tiểu Vũ Điểm lớn lên giốn Hạ Nhược Tâm như thế, chỉ cần là người có đầu óc sao có thể không hoài nghi, hơn nữa Sở Luật chỉ cần có điểm đáng ngờ, anh ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định điều tra ra.

Thân thế của Tiểu Vũ Điểm rất đơn giản, một khi điều tra là có thể tra ra toàn bộ, hiện tại người đàn ông kia không nghi ngờ chủ yếu vì cho rằng Tiểu Vũ Điểm là con của anh, hơn nữa cũng vì nguyên nhân Hạ Nhược Tâm không thể sinh con, hiện tại vẫn là an toàn, nhưng cũng không đại biểu là cả đời sẽ an toàn.

Hạ Nhược Tâm rũ mi xuống, ẩn dưới hàng lông mi dài một chút bất an.

Làm sao bây giờ, người đàn ông kia giống như một quả bom hẹn giờ bên người cô, không biết khi nào sẽ vạch trần bộ mặt thật của hai mẹ con cô.

"Đừng lo lắng," Cao Dật ôm bả vai Hạ Nhược Tâm: "Chờ anh gần nhất sẽ đên bệnh viện chào hỏi rồi chúng ta cùng nhau về nhà."

"Về nhà......" Hạ Nhược Tâm lặp lại hai chữ này, đúng vậy, rốt cuộc nhà ở nơi nào, nơi nào mới là nhà cô?

"Chúng ta cùng ra nước ngoài, nhà của anh chính là nhà của em." Cao Dật trấn an Hạ Nhược Tâm đang rối loạn trong lòng, anh cho cô hứa hẹn, tất cả đều chân thật, cũng muốn cho cô một nơi an bình.

Mà anh không phải Sở Luật, lời anh nói ra anh sẽ thực hiện, mà lời Sở Luật nói đơn giản sẽ dùng tâm kế, tiếp theo sẽ là một tràng mưu kế.

Nưỡ ngoài, rời đi nơi mình đã sống lâu như vậy, nói có thể bỏ được là giả, nhưng là hiện tại Hạ Nhược Tâm vốn dĩ không thân không thích, cô không có bố mẹ, không có gia đình, không có người thân, không bạn bè, chỉ có một đứa con gái, kì thật có đi nước ngoài hah không có gì khác nhau, hơn nữa có thể rời xa người đàn ông kia, có thể rời xa tất cả nơi này, cô nguyện ý.