Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 590




"Cảm ơn viện trưởng." Anh cầm đơn thuyên chuyển rời khỏi văn phòng viện trưởng, cuối cùng, có thể rời đi, chỉ là... bước chân của anh ngừng lại, ở đây sự tình đã giải quyết, nhưng bên kia trong nhà, sợ là còn một ít phiền toái...

Làm thế nào, anh chỉ muốn đơn giản hơn một chút, trời sinh ra sự tình như vậy, có phải ngại bọn họ quá mức thuận lợi hay không.

***

Của lớn nhà họ Sở mở ra, Sở Luật đi vào, xác thật là theo như lời Cao Dật nói, anh hẳn nên xuất viện từ sớm, hiện tại mặc dù vai anh không tốt, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới hoạt động, hiện tại trên vai anh vẫn còn băng bó, vết thương còn chưa khỏi hẳn.

"A Luật, con đã về."

Tống Uyển vừa thấy con trai, đi nhanh tới, cười kéo tay áo con trai.

"Mẹ, mẹ rất vui vẻ? Có chuyện gì?" Sở Luật vừa đi đến liền phát hiện trong nhà hình như có chút không thích hợp, giống như nhiều hương vị khác, còn có mẹ anh cũng cười hơi nhiều.

"Đúng vậy, tất nhiên là vui vẻ." Tống Uyển kéo tay con trai đi: "Trong nhà có khách, con cũng đi vào gặp mặt đi."

À, có khách?

Sở Luật nhướng mày, người khách nào làm mẹ hào phấn như vậy, tất nhiên là trong nhà từ sau chuyện của Lý Mạn Ni, anh cũng rất lâu không thấy mẹ cười thoải mái như vậy, mà mặc kệ là người khách này là ai, anh hẳn phải cảm tạ anh ta.

Kết quả người khách lại làm anh có chút ngoài ý muốn, vẫn là thực sự ngoài ý muốn, thì ra không phải anh ta, mà là cô ấy, có điều phải thêm một chữ "nhỏ".

Trước mặt anh chính là một bé gái rất dễ thương, khoảng bốn tuổi, có lẽ do anh không quá thích cười, cho nên đứa bé nhìn thấy anh lập tức trốn, thậm chí còn chu môi, đột nhiên oa oa một tiếng, liền gào khóc.

"Ai nha, bảo bối nhỏ nhà ta làm sao vậy, sao lại khóc rồi, tới đây bà nội ôm nào."

Tống Uyển vội vàng ôm lấy đứa bé đang khóc lớn, còn không quên trừng mắt liếc nhìn con trai một cái: "Đi soi gương thay đổi biểu cảm của con đi, xem đi đã dọa khóc đứa trẻ rồi."

Sở Luật sờ sờ mặt, từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành mặt anh đều như vậy, không cười còn tốt, nếu cười rồi lại càng dọa người.

Đứa bé trong lòng Tống Uyển càng khóc càng khổ sở, khóc dữ khiến tâm Tống Uyển quặn đau, nhưng khóc cũng làm tâm Sở Luật muốn phiền.

"Sở Luật, con cười cho mẹ!"

Tống Uyển trực tiếp gọi cả tên lẫn họ của con trai, ép buộc gì đều có, nào có nhà nào ép buộc con trái bán rẻ tiếng cười.

Khoé miệng Sở Luật cứng đờ, tức khắc nở một nụ cười kì quái.

Đứa bé vốn dĩ đã nín khóc, kết quả lại một tiếng khóc lớn hơn truyền đến.

Sở Luật biết là sẽ như vậy, anh cởi áo khoácnems thẳng lên ghế sô pha: "Mẹ, mẹ lấy đứa nhóc này từ đâu."

"Lấy cái gì?" Tống Uyển lại dỗ dành đứa bé trong lòng, trừng mắt liếc nhìn con trai một cái: "Này có thể nói không? Đứa nhỏ này về sau sẽ là cháu nội mẹ, con gái của con, mẹ đã nghĩ kĩ cái tên rồi, gọi là Sở Tương, nhũ danh* là Hương Hương, Hương Hương nhà chúng ta rất ngoan." Tống Uyên hôn đứa bé trong lồng ngực một cái, khỏi phải bàn là có bao nhiêu yêu thương.

*Tên cha mẹ đặt lúc mới sinh, hay gọi là biệt danh gọi ở nhà (ta nghĩ thế)

Sở Luật xắn tay áo, đôi mắt dừng trên người đứa bé trong lồng ngực Tống Uyển, không có một chút gần gũi, anh không phải quá thích, nhưng vì khó có được mẹ anh thích.

Tống Uyển ôm đứa bé trong lòng ngồi xuống trước mặt Sở Luật, nhưng Hương Hương lại quay khuôn mặt nhỏ, sống chết cũng không nhìn Sở Luật lấy một cái.

"Từ nơi nào?" Anh nhíu mày, lại hỏi Tống Uyển, thật ra trong lòng anh ít nhiều cũng rõ ràng rồi.

"Cô nhi viện, mẹ chọn đã lâu, mới chọn được một bé có đôi mắt duyên như vậy, con không biết đâu, đứa nhỏ này kéo tay của mẹ gọi "bà nội", con nói có phải rất có duyên hay không?" Tống Uyển rất đắc ý, thực vừa lòng chọn được đứa bé này, về sau bé sẽ là con cháu nhà họ Sở.

Tầm mắt Sở Luật rơi xuống, mà đứa bé trong lòng Tống Uyển bởi vì tầm mắt của Sở Luật mà né tránh một chút, cũng nhẹ nhàng cắn môi.

"Đến đi, Hương Hương, gọi bố, về sau đây chính là bố của con nha, bố cùng bà nội giống nhau rất yêu thương Hương Hương." Tống Uyển nắm tay bé gái, nhỏ giọng nói với bé.

Bé gái trong lòng Tống Uyển rụt cơ thể một cái, sau đó trộm nhìn Sở Luật một cái.

"Bố..." Bé nhỏ giọng gọi.

Sở Luật không có biểu tình, cũng không có cảm giác, không phải huyết mạch của mình, tóm lại không có bao nhiêu cảm tình, tuy rằng anh biết rõ cả đợi này anh cũng sẽ không thể có con ruột, nhưng câu gọi "bố" này, anh thật sự không quen cũng không thích.

Không nên trách anh máu lạnh, cũng không nên trách anh lạnh lùng, anh vốn là tính tình như vậy.

"Mẹ, con lên tầng trước." Anh đứng lên đi về phía phòng mình, anh sẽ không phản đối Tống Uyển nuôi dưỡng một đứa bé, chỉ cần bố mẹ anh thích, anh cũng sẽ không phản đối, nhưng anh thật sự đối với đứa bé Tống Uyển mang về này không phải quá thích.

Anh vào bên trong phòng, nháy mắt có loại cảm giác đau đầu.

Sao phòng anh lại biến thành như vậy.

Một đống búp bê trên mặt đất, trên mặt đất bầy đầy món đồ chơi, còn có những gói đồ ăn vặt trên giường, người anh có thói quen ở sạch, nhất là không chịu nổi người khác để đồ lung tung trong phòng ngủ của anh, cái khác có thể nói nhưng đặc biệt là trên giường của anh, tuyệt đối không được có một chút đồ vật nào.

Anh mở cửa hướng ra phía ngoài gọi một câu:

"Dì Khương!"

Một lúc sau, bảo mẫu của Sở gia chạy tới, vừa nhìn thấy phòng của Sở Luật liền sợ hãi, bà không phải không biết tính tình của Sở Luật, bà nhớ buổi sáng tự tay bà đã quét dọn cẩn thận, ga trải giường, vỏ chăn đều đã thay mới, hơn nữa bà không yên tâm cẩn thận kiểm tra lại mọi ngóc ngách, nhưng sao lại thành thế này, trong phòng sao lại loạn thành như vậy.

"Dì Khương, phiền dì thu dọn chỗ này đi." Sở Luật nhìn nơi này bừa bộn càng cảm thấy đau đầu.

"À, vâng." Bảo mẫu không dám chậm chễ, vội vàng cầm chổi, dọn những món đồ chơi linh tinh lên, những người khác cũng đều biết thói quen của Sở Luật, không có khả năng sẽ ở trong phòng anh ném loạn xạ đồ vật, cũng chỉ có hôm nay Tống Uyển mang đứa bé Hương Hương kia về, là bé ném loạn.

Sở Luật không có chỗ để đi, cũng chỉ có thể đi vào bên trong thư phòng.

Anh dùng tay vỗ trán, trong lòng hơi buồn bực, không quá thoải mái, trên vai thỉnh thoảng truyền đến một ít đau đớn.

Cửa được mở ra từ bên ngoài, một cơ thể bé nhỏ đi vào.

"Bố..." Giọng nói của đứa bé nho nhỏ, sợ hãi, yếu yếu.