Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 617




Lúc Hạ Nhược Tâm định ăn, Cao Dật lại vươn tay trực tiếp lấy miếng cà rốt kia lên.

Anh đem từng miếng cà rốt đặt vào trong bát: "Đây là đồ ăn đặc biệt của anh, một miếng em cũng đừng nghĩ động, ăn rau xanh của em đi." Anh lấy những miếng cà rốt quả thực một miếng cũng không xót lại, lại đặt đĩa cà rốt trước mặt mình: "Được rồi, ăn đi, em đừng nghĩ đến cà rốt của anh." Nói xong anh lại gắp những món khác vào trong bát Hạ Nhược Tâm.

"Tốt, ăn nhiều rau, làn da sẽ đẹp."

Mà anh nói xong, một miếng lại một miếng ăn cà rốt toàn bộ đi xuống bụng, mà ở đó không ai biết, khuôn mặt vốn ôn nhã lại hơi hiện nụ cười khổ.

Nhược Tâm, trái tim em đang rối loạn.

Bên ngoài trận gió tuyết bay tán loạn, Hạ Nhược Tâm dọn dẹp bát đũa trên bàn xong, cho đến khi cô đi ra thấy Cao Dật đang lấy khăn quàng cổ và mũ.

"Hôm nay không phải không đi làm sao?"

Hạ Nhược Tâm nhớ chính xác hôm nay Cao Dật không phải đi làm, tối muốn mới có ca, sao bây giờ lại muốn ra cửa rồi.

"Không phải anh muốn đi ra ngoài?" Cao Dật đã đi tới quàng khăn lên cổ Hạ Nhược Tâm, đổi mũ cẩn thận cho cô.

Hạ Nhược Tâm khó hiểu, một đôi mắt đang hỏi tại sao.

Cao Dật kì thật thích nhất là đôi mắt này của cô, cho tới nay đều rất sạch sẽ, cho dù linh hồn của cô ở nơi nào, cho dù là chịu quá nhiều đau khổ, quá nhiều tổn thương, từ đầu đến cuối trong trái tim cô vĩnh viễn chỉ một tấm lòng son.

Anh mở cửa ra, kéo tay Hạ Nhược Tâm đến.

"Đi ra ngoài đi."

Hạ Nhược Tâm đặt tay lên cửa, tại sao muốn cô đi ra ngoài.

"Nói rõ ràng với người bên ngoài."

Cao Dật đẩy cô đi ra ngoài, bên ngoài gió lạnh thổi tới trên mặt hai người, chính trong khoảnh khắc đó, Cao Dật cảm thấy trái tim của chính mình dường như đã bị thổi lạnh lẽo.

Tay Hạ Nhược Tâm vẫn không rời khỏi chốt cửa.

Cô không muốn, cô thật sự không muốn cùng người đàn ông này có bất luận quan hệ gì, chỉ là giữa bọn họ lại vứt bỏ không xong, đoạn tuyệt quan hệ cũng không xong, bởi vì con gái cùng bọn họ đều là máu mủ ruột thịt.

"Đi thôi." Cao Dật đặt tay lên tóc Hạ Nhược Tâm, sau đó cúi người xuống ghé bên tai cô nói: "Em không phải là người phụ nữ sẽ lùi bước, mặc kệ là bao lâu, chuyện này hai người đều phải có một ngày nói rõ ràng." Góc độ của anh lúc này đối với người khác mà nói giống như nam nữ đang hôn môi nhau, đôi mắt đen của anh mang theo ý cười, một ít gì đó hiện lên.

Người khác làm anh không thoải mái, sao anh không trả thù lại.

Hạ Nhược Tâm chậm rãi nới lỏng tay rồi rời ra, sau đó cô đi vào trong gió tuyết, phía sau người đàn ông đứng tựa cửa, cô quay đầu lại thấy người đàn ông kia đang mỉm cười cổ vũ đối với cô.

Hạ Nhược Tâm lại quàng lại khăn quàng cổ, một bông tuyết vừa lúc rơi xuống cần cổ cô, cô rụt một cái, dường như rất lâu rồi không có cảm giác như vậy.

Người đàn ông đứng giữa trời tuyết đã gần như trở thành một người tuyết, trên mái tóc, trên vai, trên quần áo, thậm chí cả trên lông mi của anh đều phủ một lớp tuyết. Đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt, sắc mặt cực kì không tốt, lúc này vốn dĩ anh chỉ chớp mắt một cái lớp tuyết trên lông mi đột nhiên rơi xuống tan chảy. Khóe mắt anh nóng lên, vừa lúc theo những bông tuyết hóa thành nước.

Có chút băng giá, có chút lành lạnh.

"Nhược Tâm, em có thể để mẹ anh thấy bé không?"

Sở Luật từ bên trong túi vươn đôi tay lạnh băng, muốn nắm chặt một chút, nhưng ngón tay lại chết lặng cứng đờ, chỉ động tác như vậy cũng không làm được, thì ra anh vẫn là một con người, anh vẫn có máu có thịt, cũng sẽ bị đông lạnh chết lặng mà không hay biết.

Tuyết thỉnh thoảng rơi trên người Hạ Nhược Tâm, mà cô không muốn nói chuyện, đặc biệt là với người đàn ông trước mặt này.

Đôi môi mỏng của người đàn ông mở ra nhẹ nhàng thở dài.

Nhưng lúc Hạ Nhược Tâm xoay người.

"Nhược Tâm..." Sở Luật gọi cô, giọng nói khàn khàn: "Bé dù sao cũng là con của nhà họ Sở có phải hay không?"

Bước chân của Hạ Nhược Tâm ngừng lại, cô cũng muốn biết, có phải sẽ có một ngày nào đó thanh âm của cô cũng lạnh lẽo giống băng tuyết.

"Nhà họ Sở các người?" Cô nhẹ nhàng cười, nụ cười rất châm chọc: "Anh, còn có người nhà họ Sở, đều không có tư cách."

Mạng của Tiểu Vũ Điểm là được cứu trở về như thế nào, cô vĩnh viễn sẽ không quên, đứa bé mới ba tuổi, nhận hết khổ sở, nhận hết đau đớn, thậm chí chỉ thiếu chút nữa thôi đã không thể cứu được.

Bé chảy dòng máu nhà họ Sở, nhưng chính nhà họ Sở lại không cứu bé.

Cô càng không quên, là ai đoạt giải nhất của Tiểu Vũ Điểm ở nhà trẻ, làm bé khóc, làm bé đau khổ, và ai không cho bé vào lớp học, làm bé bị bệnh. Chính là người nhà họ Sở, có tư cách gì, bọn họ có tư cách gì?

Cơn gió thổi thẳng vào mặt cô, lan tràn đau đớn.

"Đã trở lại." Cao Dật đi đến, nhẹ nhàng vỗ bông tuyết trên vai cô xuống, Hạ Nhược Tâm mỉm cười với anh, chỉ là chưa biết nụ cười lại ẩn sắc trời lúc này, tuyết lạnh như vậy.

Cơ thể Sở Luật ở đó cứng đờ, anh cứ ngây ngốc đứng như vậy, thành một tảng băng, một bông tuyết, một hạt bụi.

Buổi tối, Hạ Nhược Tâm từ trên giường ngồi dậy, kì thật cô cũng không biết tại sao lại mất ngủ, trong mấy năm nay cô không có ngày nào ngủ ngon, từng ngày, từng tháng Giêng đều gian nan chống đỡ, nhưng vì hiện tại vì muốn kiếm thêm ít tiền, đúng vậy chắc do mệt nên cô vẫn luôn mất ngủ, nhưng hôm nay...

Cô đứng lên, bước ra ngoài, nhẹ nhàng kéo bức rèm ra, tuyết vẫn không ngừng rơi, đã đem bên ngoài xếp thành thế giới băng thạch.

Đèn đường còn dư lại bên trên, dường như có thể cảm thấy một chút ấm áp giữa trời lạnh băng, còn một người đàn ông vẫn đứng ở bên ngoài.

Ấm áp trong cơ thể nhưng lại lạnh ở trong mắt, có một bông tuyết rơi vào trong ánh mắt anh, anh mở hai mắt, bông tuyết kia tan thành nước theo khóe mắt anh lặng yên chảy xuống.

Khi trở về công ty, anh giống như một người băng, quần áo trên người đều ướt đẫm.

Đây là rớt xuống sông sao? Cả người anh còn dọa Đỗ Tĩnh Đường khiếp sợ, vội vàng lấy quần áo của mình mới mua còn chưa mở hộp ra, cầm lấy. Thời tiết này là ý định muốn tìm cái chết.

"Anh, anh gặp được cháu ngoại bé nhỏ của em không?" Đỗ Tĩnh Đường vội vàng hỏi Sở Luật, đứa bé đâu, có gặp được hay không vậy?

Sở Luật đang dùng khăn lau tóc, động tác trong tay hơi dừng một chút, rồi sau đó lại dường như không có việc gì, một đôi mắt đen nhìn phương xa, lại không biết đang suy nghĩ cái gì.