Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 621




Chỉ là cô không biết chính là ngày hôm nay cô không để ý một cái quỳ này của Tống Uyển, sau này chính mình hối hận rất nhiều vì sự lựa chọn ngày hôm nay.

Hôm nay, cô ăn mặc xinh đẹp cho con gái, mái tóc mềm mại nhét vào bên trong mũ, con gái bé nhỏ, cằm nhòn nhọt, đôi mắt to sáng ngời, làn da trắng muốt, điểm này rất giống mẹ, một bộ dáng bé nhỏ như vậy đi đến nơi nào cũng rất nhiều người yêu mến.

"Mẹ, chúng ta sẽ đi đâu?" Tiểu Vũ Điểm nhạy cảm cảm giác được hôm nay không giống những hôm khác, bời vì bé mặc quând áo mới, mặc quần áo mới chính là ăn Tết, nhưng mà bây giờ không phải Tết mà?

"Mẹ mang con đi gặp ông bà nội của con." Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ càng ngày càng giống cô, nụ cười dịu dàng cũng nở bên môi, kì thật trong lòng cô vẫn cự tuyệt, nhưng lại không thể biểu lộ ra, cô sợ con quá nhạy cảm.

"Tiểu Vũ Điểm có ông bà nội ạ?" Tiểu Vũ Điểm chớp mắt một cái, sau đó kéo tay áo mẹ: "Giống như là ông bà nội của chị gái nhỏ sao, sẽ giúp chị gái nhỏ làm người xấu, ông bà nội bắt nạt Tiểu Vũ Điểm sao?"

Hạ Nhược Tâm sửng sốt, cô bế con gái lên. Dùng cằm nhẹ nhàng chống lên đỉnh đầu con: "Đúng vậy, chính là ông nội và bà nội đó."

Tiểu Vũ Điểm cắn móng tay, kì thật bé không thích bà nội như vậy.

"Đi thôi, con yêu, chúng ta đi." Cao Dật đi tới, ôm Tiểu Vũ Điểm trong lòng Hạ Nhược Tâm.

Tiểu Vũ Điểm thích nhất được bố ôm, bởi vì bố ôm rất an toàn, không sợ ngã xuống, hơn nữa sức lực của bố rất lớn, tay cũng sẽ không bị đau.

Hai bàn tay to đều nắm một bàn tay nhỏ, tay trái Cao Dật còn cầm búp bê của Tiểu Vũ Điểm, đi đến đâu cũng phải mang theo con búp bê này, mà có phải đứa nhỏ này lo lắng người khác sẽ cướp đi búp bê của bé?

Hay là đứa nhỏ này không có quá nhiều cảm giác an toàn. Anh cúi xuống nhìn chân mình bên chân Tiểu Vũ Điểm, trên khuôn mặt nhỏ kia hôm nay đặc biệt yên tĩnh, hâu như không nói một lời.

Đứa nhỏ này có đôi khi tích cách hơi kì quái một chút.

Mà lúc này ở nhà họ Sở, Sở Giang và Tống Uyển đứng ngồi không yên nhìn cửa, cũng không dám lộn xộn. Trên bàn đã bày một đống lớn đồ ăn vặt trẻ con thích ăn, bên cạnh búp bê xếp đầy đất, tất cả đây đều là bọn họ mua vì cháu gái.

Lúc ấy bọn họ thiếu chút nữa đã đem toàn bộ công ty sản xuất búp bê nhà người ta mua cả về. Cũng không thể trách bọn họ kích động như vậy, vốn dĩ bọn họ đã tuyệt vọng, chỉ là không nghĩ trời cao sẽ ban cho họ một bảo bối như thế, cháu gái bé nhỏ của bọn họ, một đứa cháu gái đã ba tuổi.

"Bà nghĩ xem có tới không?" Sở Giang lại ngồi không yên, ông hầu như cứ cách vài phút là phải đứng lên đi một vòng ra cửa, muốn xem cháu gái đã trở lại của bọn họ có đến hay không.

"Bọn họ nói là 10 giờ." Đôi mắt Tống Uyển gần như đã nhìn xuyên qua bàn: "Trẻ con sáng sớm còn buồn ngủ, nếu đến sớm còn không phải làm trẻ con thiếu ngủ sao?"

"Ông nhìn Hương Hương xem nếu thiếu ngủ một tí, một ngày bé không có tinh thần, tính tình cũng không được tốt."

Mà Tống Uyển nhắc tới Sở Tương, cả người sững sờ tại chỗ, bà dường như quên mất Sở Tương.

"Bà chuẩn bị làm gì với nó?" Sở Giang cũng một đầu phức tạp, áp lực trong lòng cũng không nhẹ. Vốn dĩ cho rằng cả đời này không có duyên với cháu nội, cho nên mới nhận nuôi một cái, thủ tục đã làm xong, bọn họ cũng chấp nhận số phận. Nhưng hiện giờ ông trời lại ban cho bọn họ một đứa cháu gái ruột, nhưng đứa bé Sở Tương kia đã nhận nuôi, thân phận hiện tại của nó là con gái Sở Luật, là cháu gái bọn họ.

"Còn có thể làm sao bây giờ được?" Tống Uyển than một tiếng: "Bây giờ không thể đem Hương Hương trả lại Cô nhi viện chứ?" Bà và Sở Tương đã có cảm tình, mấy tháng này bà chăm sóc Sở Tương, cùng ăn cùng ngủ, cho dù là nuôi một con mèo hay một con chó đều sẽ có cảm tình, huống chi là con người, một đứa trẻ con.

"Nhà chúng ta cũng không thiếu tiền, Hương Hương vẫn là cháu gái chúng ta, về sau chúng ta sẽ có hai đứa cháu gái, như vậy không phải quá tốt sao, cháu gái tôi trở về sau này bé sẽ không phải cô đơn, còn có một chị gái chơi cùng, thật tốt, đúng không?"

Tống Uyển suy nghĩ rất tốt, kì thật nói trắng ra bà chỉ luyến tiếc Sở Tương. Nhưng Sở Giang cảm giác việc này không đơn giản như vậy, ông biết một núi không thể có hai con hổ, hơn nữa tính tình Sở Tương là một đứa trẻ chiếm hữu mạnh mẽ, nó ở nhà trẻ làm chuyện gì không phải ông không biết rõ, chỉ sợ đến lúc đó tâm tư đứa nhỏ này sẽ không tốt.

Bỗng nhiên trong lòng ông giống như có cảm giác, tầm mắt ông ngừng ở cửa phòng trên tầng, cái cánh cửa kia, mở ra rồi lại đóng lại. Ánh mắt Sở Giang hơi trầm xuống, mặc kệ như thế nào, ông chỉ biết cháu gái ruột chính là máu mủ, nuôi chính là nuôi. Không nên trách ông bất công, ông vốn dĩ đối với Sở Tương không có nhiều tình cảm, không giống như Tống Uyển, mỗi ngày đều che chở đứa nhỏ kia. Nếu Sở Tương biết an phận ông sẽ không quản, Sở Tương cũng có thể tiếp tục làm đại tiểu thư nhà họ Sở, cả đời không lo ăn uống, từ số nghèo khổ biến thành số giàu sang. Nhưng nếu nó thật sự không có những suy nghĩ tốt đẹp, như vậy ông chỉ có thể tiễn đứa nhỏ này đi.

"Tôi đi xem Hương Hương đây." Tống Uyển đột nhiên không yên lòng Sở Tương, gần đây bà lo chuyện cháu gái ruột nên đưa Hương Hương cho bảo mẫu chăm. Trong lòng bà có chút băn khoăn, tuy rằng sắp nhìn thấy cháu gái ruột, nhưng rốt cuộc Sở Tương này cũng ở bên bà mấy tháng, không phải thân nhưng lại có không ít cảm tình. Bà đứng lên, trong chốc lát cũng muốn mang Sở Tương xuống gặp em gái.

Cửa phòng bị mở ra, Sở Tương rúc thân thể nhỏ bé trong chăn, hình như đang khóc.

"Hương Hương." Tống Uyển đi đến, vừa thấy bộ dáng của Sở Tương kì thật vẫn rất đau lòng.

"Làm sao vậy, Hương Hương?" Bà cười kéo chăn trên người Sở Tương ra: "Có phải có người bắt nạt Hương Hương nhà chúng ta hay không, nói cho bà nội, bà nội trả thù cho con."

Sở Tương dụi hai mắt ngồi dậy, cái miệng nhỏ mếu máo, nước mắt cũng tí tách rơi. Đây vừa khóc lại làm trái tim Tống Uyển mềm nhũn, bà ôm Sở Tương trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc bé.

"Hương Hương, nói cho bà nội, con làm sao vậy, tại sao lại khóc?"

Sở Tương nghẹn ngào, càng chôn sâu có thể nhỏ bé vào trong lòng Tống Uyển: "Bà nội, có phải có em gái, bà nội sẽ từ bỏ Hương Hương, sẽ đuổi Hương hương về cái nơi tối tăm kia không?"

"Sao lại như vậy được?" Tống Uyển an ủi Sở Tương, tay cũng vỗ về bả vai nhỏ: "Em gái là em gái, Hương Hương là Hương Hương, em gái là cháu gái bà nội, Hương Hương cũng vậy. Về sau Hương Hương sẽ có một đứa em gái, sẽ có người chơi cùng Hương Hương, Hương Hương vui không?"