Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 646




Cơ thể nhỏ của Tiểu Vũ Điểm được ôm lên, bé ôm cổ Cao Dật: "Bố..."

Giọng nói của bé làm Sở Luật ở một bên đau kịch liệt nhìn ba người nhà bọn họ thân thiết, mà anh chỉ có thể đứng ở đây, thậm chí không thể đi đến nói một lời.

Con gái của anh, là con gái bé bỏng của anh đó.

Bây giờ đang ở trong vòng tay người khác, gọi người khác là bố, mà anh là bố đẻ lại bị con chán ghét.

"Chúng ta đi thôi." Cao Dật một tay ôm Tiểu Vũ Điểm, một tay cầm tay Hạ Nhược Tâm, cuối cùng là hữu kinh vô hiểm*, về sau sẽ không có chuyện gì nữa.

*hữu kinh vô hiểm: bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm

"Ừ." Hạ Nhược Tâm bị anh kéo, không có ai sẽ khinh thường cô, trách cứ cô, một cô gái đáng thương như thế, ai có tư cách đi trách cứ cô chứ.

Thẩm Ý Quân vội vàng đến gần, tầm mắt cũng dừng trên người đứa bé được Cao Dật ôm vào trong lòng.

"Đứa bé lớn lên thật sự giống con hồi nhỏ." Thẩm Ý Quân luyến tiếc dời hai mắt khỏi gương mặt nhỏ kia, nếu có thể một lần nữa quay lại, bà sẽ không chọn nhà họ Hạ, bà chỉ cần con gái bà là được.

Mà bây giờ bà có được tất cả đều là dùng chính con gái mình đổi lấy. Bà chưa từng thương con, chưa từng yêu con, càng không giống con đối với Tiểu Vũ Điểm, trả giá cho tất cả.

Hạ Nhược Tâm là một người mẹ tốt, nhưng bà là một người mẹ lại luôn thua thiệt con gái mình.

"Tiểu Vũ Điểm, bà là bà ngoại, để bà ngoại nhìn con được không?" Thấy Hạ Nhược Tâm một câu cũng không nói với bà, bà đành phải nói chuyện với đứa bé trong lòng Cao Dật. Nhưng Tiểu Vũ Điểm chỉ nâng đôi mắt, sau đó lại vùi vào lòng Cao Dật. Bé đã sớm biết mẹ không thích bé gọi dì này là bà ngoại, mẹ không thích, bé cũng không thích.

Hạ Nhược Tâm xoay người, không nhìn Thẩm Ý Quân đến một lần, muốn nói đã sớm nói, muốn rõ ràng cũng đã rõ ràng, không phải không muốn tha thứ, chỉ là cô không tìm được bất cứ lí do gì để tha thứ, nhiều năm không quan tâm đến cô, cô không có bất cứ mong đợi gì nữa.

"Nhược Tâm......" Thẩm Ý Quân vươn tay ra, nhưng cuối cùng bà chỉ có thể nhìn Hạ Nhược Tâm từng bước một rời khỏi bà, bà biết bản thân không có tư cách, chỉ là ngay cả tha thứ cô cũng không thể sao

Hạ Minh Chính bước nhanh tới, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm bả vai bà, an ủi bà không tiếng động như vậy, thật ra ông cũng không biết nên nói gì cho tốt?

Chỉ có Hạ Dĩ Hiên hừ một tiếng, sau đó dẫm giày cao gót rời đi. Chỉ là một đứa bé thôi mà mọi người có cần thiết làm như thiếu nó không?

Mặc dù thẩm tra vụ kiện này là xử lí bảo mật, nhưng lòng hiếu kì của mọi người vẫn không thể bỏ qua, không biết truyền ra bằng cách nào nhưng ở ngoài cửa đứng rất nhiều người.

Khi nhìn thấy Hạ Dĩ Hiên, mọi người bắt đầu chỉ trỏ.

"Bà xem, kia chính là Hạ Dĩ Hiên đó, cái người mà đã chết bây giờ lại sống, cho nên nói ở cái chỗ này vẫn còn kì tích nha, người đã chết đều có thể sống lại."

"Đúng vậy, cô ta còn sống nhưng cái chính là chị gái của cô ta lại bị chịu nhiều khổ cực như vậy, bà nói rõ ràng còn sống nhưng tại sao bốn năm sau mới trở về?" Còn lại là những giọng nói nhỏ bàn tán khó nghe không ngừng truyền vài tai Hạ Dĩ Hiên làm cô bước chân cứng đờ.

"Ai mà biết được, nhà họ Hạ nói cô ta mất trí nhớ, gần đây mới khôi phục. Tôi thấy căn bản đâu phải vậy, có một lần tôi còn thấy cô ta ở cùng ở một chàng trai ngoại quốc tay trong tay nói cười vui vẻ lắm, nhưng cái chính là chị gái chịu khổ như vậy mà cô ta lại có thể cười được. Có một người em gái như vậy, nếu tôi mà là Hạ Nhược Tâm, tôi cũng không thèm quay lại nhà họ Hạ."

Hạ Dĩ Hiên hung hăng trừng mắt những bà tám này, hiển nhiên những người khác không sợ cô, còn giễu cợt trừng mắt lại.

Thật đúng là còn tưởng mình là Hạ Dĩ Hiên bốn năm trước hay sao? Đã không có Sở Luật thì cái gì cũng không phải, một người đàn ông không thoả mãn được cô ta còn muốn tìm nhiều người đàn ông nữa, đây là quá thiếu thốn hơi đàn ông có phải không? Có một số việc không thể che giấu được, thế giới này không có bức tường nào có thể chắn được gió, sức mạnh số đông thật đáng sợ.

Hạ Dĩ Hiên ba câu đáp bốn, những người biết chuyện hơn cô tưởng tượng nhiều, cũng chỉ có Hạ Dĩ Hiên nghĩ rằng những chuyện mình làm có thể che dấu, thật ra đã sớm bại lộ trước mắt người khác.

Sắc mặt Hạ Dĩ Hiên đỏ vô cùng, bước trên giày cao gót loạng choạng rời đi. Cô thật sự cảm thấy mặt mình bỏng rát vô cùng, mà cô hối hận khi đã trở lại, mặc dù những người này nói đều là sự thật nhưng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ như vậy, cô vẫn không thể chịu được.

Hạ Dĩ Hiên nhanh chóng đi tới, khi đi qua Hạ Nhược Tâm hung hăng lườm cô ta một cái: "Hạ Nhược Tâm, cô đừng quá đắc ý, đừng quên tôi mới là họ Hạ, tất cả của nhà họ Hạ đều là thuộc về tôi, chẳng qua mẹ cô là người phụ nữ bố tôi cưới về, chỉ là mẹ kế của tôi mà thôi. Tài sản nhà họ Hạ chúng tôi, cô một cọng lông cũng đừng nghĩ cầm được."

Cô nói xong, đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Thẩm Ý Quân đã sớm trở nên lạnh ngắt.

Thẩm Ý Quân lại khóc không được, bà chỉ muốn cười, ha ha, đây là Hạ Dĩ Hiên bà yêu thương hai mươi mấy năm đây hả, thậm chí bà vì cô ta mà ngay cả con gái ruột cũng không để ý, vì cô ta chết mà bà chỉ hận không thể chôn con gái mình cùng, đây là Hạ Dĩ Hiên ư.

"Dĩ Hiên, con thật quá đáng!" Lúc này đây đến cả Hạ Minh Chính cũng tức giận, sao ông có thể có một đứa con gái ích kỉ như vậy, ích kỉ đến mức làm ông xấu hổ, còn có, tại sao cô lại nói chuyện với mẹ như vậy, đọc sách nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngay cả một chút đạo lí làm người cũng không hiểu sao.

"Ý Quân, bà đừng nghĩ quá nhiều, Dĩ Hiên chỉ là một đứa nhỏ, nó không hiểu chuyện." Hạ Minh Chính vội vàng an ủi Thẩm Ý Quân, ông biết lúc này Thẩm Ý Quân đã chịu rất nhiều áp lực, thật sự không thể chịu bất cứ sự đả kích gì.

"Không sao, nó nói rất đúng, tôi là mẹ kế." Thẩm Ý Quân tự giễu nói, từ trước đến nay bà chưa từng chân chính bước vào nhà họ Hạ, đi vào nhà họ Hạ trong con mắt của bố con họ, bà gần như có được tất cả, thật ra cái gì cũng không có, cuối cùng ngay cả con gái duy nhất cũng không có.

Hạ Nhược Tâm nhìn một cảnh khắc khẩu trước mắt giống như một câu chuyện cười, sau đó cô cúi đầu, trong lòng cũng không có bất kì tấm kính chắn nào nữa, tất cả không liên quan đến cô.

"Cao Dật, chúng ta đi thôi." Cô nắm chặt tay Cao Dật đi về phía trước. Hạ Dĩ Hiên nói rất đúng, cô ta mới là người nhà họ Hạ, mà Hạ Nhược Tâm chưa bao giờ nghĩ tới muốn lấy bất cứ cái gì của Hạ gia.

Chỉ là khi bọn đi đến cửa cửa nhìn thấy Sở Luật đang nhìn chằm chằm bọn họ không nháy mắt, Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay ở bên cạnh người, môi đỏ mím chặt gần như đau đớn.

Cô đi qua, lúc mới vừa đi thoáng qua người đàn ông đó, một đôi tay mạnh mẽ giữ chặt tay cô lại.

"Nhược Tâm, anh có lời muốn nói với em, dừng lại một chút được không? Nghe anh nói.."