Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 664




"Chú..." Cái miệng nhỏ của Tiểu Vũ Điểm mếu máo, thoạt nhìn như muốn khóc, bé lấy nơ con bướm trong tay Đỗ Tĩnh Đường cài lên tóc không được, khả năng bé sắp thật sự khóc.

"Được rồi không khóc, chú sẽ nghĩ cách." Anh vội vàng bế Tiểu Vũ Điểm lên, trên trán một tầng mồ hôi.

Đúng rồi, đột nhiên mắt anh sáng lên, nhéo khuôn mặt hồng hào của Tiểu Vũ Điểm: "Chú nghĩ ra một cách rất tốt sẽ khiến Tiểu Vũ Điểm trở nên xinh đẹp duyên dáng." Anh vội vàng cầm đồ lên, lúc này mới xoay người, tuy rằng ôm một đứa bé nhưng anh chạy càng chạy càng nhẹ nhàng, thậm chí cảm giác bước chân đang đạp gió, trên mặt anh cuối cùng cũng lộ ra một ý cười.

Anh quả nhiên là rất thông minh nha, cái chủ ý này nhất định rất tốt, anh tin rằng chốc nữa bé đáng yêu sẽ vui vẻ.

Xinh đẹp duyên dáng, Tiểu Vũ Điểm kì quái chớp đôi mắt nho đen, nhưng vẫn cứ ngoan ngoãn để anh ôm, bé chỉ cúi đầu sờ mái tóc ngắn ngủn, trên khuôn mặt nhỏ hơi mất mát.

Thật ra bé vẫn rất thích nhất cái nơ con bướm kia.

Sở Luật buông tài liệu trong tay xuống, tay phải của anh đau nhức vô cùng, thậm chí đau làm anh không thể nâng tay lên, mà lúc này càng đau anh lại càng nhớ tới một chuyện.

Bên môi anh hiện lên một nụ cười khổ, nỗi đau của anh có giống Hạ Nhược Tâm đã từng chịu không? Anh đã tàn nhẫn đánh gãy cánh tay cô, cho dù đem một bàn tay của anh cho cô cũng không có khả năng đền bù cho những tất cả chuyện cô đã từng chịu đựng.

Âm thanh di động vang lên, anh xoa nhẹ ấn đường, cầm lấy di động luôn đặt bên người.

Mở ra vừa thấy là Đỗ Tĩnh Đường, anh vội vàng đưa di động lên bên tai, đôi lông mày nhíu thật sâu.

"Anh họ, cứu mạng!" Giọng nói của Đỗ Tĩnh Đường bên kia di động gần như gào thét, mà còn thỉnh thoảng có tiếng trẻ con gào khóc.

Tiểu Vũ Điểm, Sở Luật nhanh chóng ngồi thẳng dậy, sao tiểu Vũ Điểm lại khóc, con gái anh làm sao vậy.

"Nói cho anh Tiểu Vũ Điểm xảy ra chuyện gì?" Anh lạnh giọng hỏi, chốc chốc lại nghe thấy giọng Đỗ Tĩnh Đường đang dỗ dành Tiểu Vũ Điểm, nhưng tiếng trẻ con khóc càng lúc càng lớn, thậm chí giọng nói ngọt ngào mềm mại của bé đã khóc lạc cả giọng.

Tên Đỗ Tĩnh Đường đáng chết, cậu ta lại làm gì với con gái anh.

"Anh họ, đừng hỏi nữa, trước tiên đến đây, em thật sự không còn cách nào." Đỗ Tĩnh Đường bất lực nói, thoạt nhìn bây giờ anh sắp bị một nhóc con bức đến cùng đường.

Sở Luật buông di động xuống, vội vàng rút ống kim trên mu bàn tay ra, xuống giường bệnh. Y tá vừa đến thấy bình nước biển còn nửa bình, lớn tiếng nói.

"Sở tiên sinh, anh chưa truyền xong mà?" Cô còn chưa từng gặp bệnh nhân nào hoàn toàn không giống người bệnh như vậy, lần trước đi ra ngoài rồi trở về bị cảm cúm, có phải anh ta lại muốn đi ra ngoài hay không.

Vạn nhất trong trường hợp lại bị bệnh phải làm sao bây giờ?

"Tôi đi ra ngoài một lúc, rất nhanh sẽ quay về." Bước chân Sở Luật không dừng, trực tiếp kéo của đi ra ngoài. Thậm chí y tá chưa kịp ngăn cản anh cũng đã rời đi, trên giường bệnh một chồng tài liệu đã xem xong được anh xếp ngăn nắp, tài liệu này anh xem trong vòng một giờ.

Y tá chỉ có thể thở dài, đi báo cáo với bác sĩ chuyện này, dù sao cả ngày người đàn ông này đều như thế, đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, bệnh nhân ở phòng VIP chính là phiền toái, quả nhiên thực sự còn hơn cả một cái rắc rối.

Ngón tay Sở Luật vẫn luôn ấn sâu trên ấn đường, không ngừng day, anh chỉ cảm giác đầu óc đau nhức, hơn nữa đau khủng khiếp, dùng sức lắc đầu làm anh có thể tỉnh táo một chút.

Mới ngồi vào trong xe, tốc độ nhanh nhất phóng xe về phía trước, tiếng trẻ con khóc trong điện thoại làm anh vô cùng đau lòng, Tiểu Vũ Điểm luôn rất ngoan, anh rất ít khi thấy con khóc, bây giờ khóc thương tâm như vậy không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng làm anh nôn nóng vô cùng, trên lông mày nhíu chặt không cách nào thả lỏng.

Mà bên kia Đỗ Tĩnh Đường buông di động trong tay xuống, hít thật sâu.

Trong lòng anh có một đứa bé đang gào khóc lớn, nhìn đi quả nhiên là khóc, hơn nữa vô cùng thương tâm, anh càng dỗ dành càng khóc khủng khiếp, tại sao lại như vậy chứ, mà Tiểu Vũ Điểm khóc làm anh thực sự không biết phải làm sao bây giờ.

Anh có thể đùa khiến bé vui vẻ, khiến bé cười, chỉ là đối mặt với đứa bé khóc như mất mạng như này anh quả thực bất lực, giống như đối với cái nơ bướm kia.

"Bé đáng yêu, đừng khóc, ba ba và mẹ cháu chốc nữa sẽ đến thôi." Anh vừa đau đầu vừa đau lòng không ngừng dỗ dành đứa bé trong lòng, chỉ là bé lại càng khóc thương tâm, đôi mắt và cái mũi đều ửng hồng. Hơn nữa anh càng khuyên, đứa bé càng khóc khủng khiếp hơn. Người đi đường không ngừng chỉ trích anh, một người đàn ông lớn đùng lại đi bắt nạt một bé gái, thật là quá xấu xa.

Đỗ Tĩnh Đường xấu hổ cúi đầu, lần này anh không còn mặt mũi, nhưng miễn là tiểu gia hỏa nín khóc nữa là tốt rồi, mà anh nhớ bé khóc đã nửa giờ, bé vẫn chưa khóc đủ sao?

Đến cửa, Sở Luật dừng xe, sắc mặt cũng không tốt, vì anh hiện tại đang sốt, cả người đều vô lực. Anh từ trên xe đi xuống vừa lúc gặp Hạ Nhược Tâm đang vội vàng đi đến.

"Nhược Tâm." Sở Luật nhanh chóng bước lên phía trước kéo tay Hạ Nhược Tâm lại, sao cô cũng đến, không cần phải nói chắc hẳn Đỗ Tĩnh Đường đã gọi cho cô.

"Không cần phải lo lắng, Tiểu Vũ Điểm không sao, chúng ta vào trước xem." Giọng nói anh vô cùng trầm tĩnh trấn an Hạ Nhược Tâm, biết cô hiện tại nhất định rất lo lắng cho con gái.

Hạ Nhược Tâm không phải ứng, cô vô thức để cho Sở Luật kéo đi, hiện tại cô chỉ lo lắng Tiểu Vũ Điểm, thậm chí không chú ý tới tay mình được Sở Luật nắm chặt, so với người bình thường ấm hơn rất nhiều khiến lòng bàn tay lạnh lẽo của cô cuối cùng cũng được ấm áp. Bây giờ cô chỉ lo lắng con gái lại không lưu ý đến nhiệt độ cơ thể Sở Luật rõ ràng không thích hợp, còn có sắc mặt của anh thật sự rất kém.

"Chúng ta vào trước." Nắm chặt trong tay, lần đầu tiên Sở Luật cảm thấy cuộc sống của mình dường như hoàn mỹ, loại cảm giác này chỉ có bốn năm trước anh mới có thể cảm nhận được, cũng chỉ có cô mới có thể mang lại cho lại, chỉ là lúc ấy sao lại có thể ngu ngốc, cố chấp phủ định chính mình như vậy.

Nếu không hiện tại hai người bọn họ sẽ không đi đến tình cảnh này.

Mà bây giờ không phải lúc nên nghĩ nhiều, bọn họ lo lắng chỉ là con gái hai người, hai người không sống chung với nhau nhưng lại có chung một cô con gái.

Rất xa bọn họ cũng đã nghe thấy tiếng khóc to của Tiểu Vũ Điểm chốc chốc lại truyền đến.