Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 670




"Ba ba kia bị bệnh, ba ba phải về tiêm và uống thuốc." Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, duỗi tay đặt trên tóc con, mấy lọn xoăn thật đáng yêu, đây là người đàn ông kia cho bé.

"Tiểu Vũ Điểm thích không? Cái này." Tay cô vẫn đặt trên đầu Tiểu Vũ Điểm, kéo mấy lọn xoăn của bé.

"Thích, Tiểu Vũ Điểm rất thích." Tiểu Vũ Điểm cũng sờ lên tóc, sau đó dùng sức gật đầu, lắc tay Hạ Nhược Tâm: "Mẹ, chúng ta về nhà đi." Bé dụi hai mắt, thoạt nhìn có chút mệt mỏi.

"Được, mẹ đưa con về nhà." Hạ Nhược Tâm đứng lên, bế Tiểu Vũ Điểm trên mặt đất lên, mà Tiểu Vũ Điểm chỉ dựa đầu trên vai Hạ Nhược Tâm, cắn ngón tay.

"Mẹ, ba ba kia bị bệnh một mình sẽ sợ hãi sao? Tiểu Vũ Điểm sẽ sợ hãi."

"Ba ba cũng có bố mẹ, sẽ không sợ hãi." Hạ Nhược Tâm đặt tay trên người con gái, trả lời theo cách hiểu của con, nhưng đôi khi lại nói chân thật nhất.

Ai ở bệnh viện sẽ không sợ hãi chứ, chỉ là người đàn ông kia đáp án của cô là khẳng định, bởi vì cô không biết trên người người đàn ông này đến tột cùng có tồn tại từ sợ hãi này hay không.

Đôi mắt cô nhìn về phía trước, không biết tại sao khi nhìn thấy Sở Luật kéo đôi chân lên chiếc xe kia cô lại cảm thấy buồn đau không nói thành lời, không biết bởi vì anh hay bởi vì chính cô.

Cô ôm con gái về nơi ở, cô vừa muốn mở cửa, bên trong lại có người mở ra. Cao Dật đứng trước mặt cô đồng thời che ánh sáng phía trước.

"Ngủ rồi?" Cao Dật từ tiếp nhận Tiểu Vũ Điểm sau đó ôm bé đi vào trong phòng, mà tóc xoăn của Tiểu Vũ Điểm, anh một chút bất ngờ cũng không có.

"Cao Dật, xin lỗi, anh đói rồi phải không, em đi nấu cơm." Hạ Nhược Tâm nhìn thời gian mới phát hiện mình đã về quá muộn khiến anh đợi lâu.

"Không vội, anh không đói bụng." Cao Dật lắc đầu, đặt Tiểu Vũ Điểm lên trên giường trước, thay bé đắp chăn.

"Nhược Tâm..." Anh quay đầu lại gọi tên Hạ Nhược Tâm, lại phát hiện Hạ Nhược Tâm đã chạy vào phòng bếp. Ngón tay anh chạm nhẹ vào mái tóc xoăn của Tiểu Vũ Điểm, hơi thở dài.

Nhược Tâm, cái anh muốn là một người phụ nữ yêu anh mà không phải một người nấu cơm cho anh ăn, em hiểu không?

Anh đứng lên, đi ra bên ngoài. Mà Tiểu Vũ Điểm xoay người một cái, tay theo thói quen sờ soạng khắc nơi, cuối cùng tìm được thứ mềm mại mới ôm vào trong lồng ngực, nặng nề ngủ, trong lồng ngực bé đang ôm một con búp bê.

Cao Dật đi đến cửa phòng bếp, chỉ nghiêng người đứng cạnh cửa chăm chú nhìn Hạ Nhược Tâm đang bận rộn: "Anh nhìn thấy hai người." Thanh âm anh rất bình tĩnh lại làm tay Hạ Nhược Tâm run rẩy, lập tức tay cầm dao cắt vào ngón tay.

Cao Dật vội vàng đến cần cầm tay cô đặt giữa môi.

"Cao Dật, em xin lỗi, không phải như anh nghĩ." Hạ Nhược Tâm vội vàng lắc đầu, ngón tay có thể cảm giác độ ấm trên môi anh, chỉ là trái tim cô trong lúc nhất thời lại lạnh lên, rõ ràng động tác rất ấm lòng, rõ ràng rất ấm áp nhưng ngay lập tức cô chỉ cảm thấy khó lòng chịu được.

"Anh không nghĩ nhiều mà." Buông ngón tay Hạ Nhược Tâm ra, Cao Dật mới kéo cô ra khỏi phòng bếp, sau đó từ trong ngăn tủ lấy ra một hòm thuốc.

Cẩn thận xử lí vết thương trên tay Hạ Nhược Tâm.

"Em đang căng thẳng cái gì? Nhược Tâm." Cao Dật nhẹ nhàng vỗ về mặt Hạ Nhược Tâm, cảm nhận được độ ấm làm anh thực sự không thể buông, có lẽ so với suy nghĩ của anh thì anh còn để ý người phụ nữ này hơn nhiều.

Chỉ là cô, thật sự yêu anh sao?

Anh không muốn buông tay, cũng luyến tiếc buông tay, mà hôm này khi anh nhìn thấy cô cùng người đàn ông kia ở cùng một chỗ anh mới biết, có một loại cảm xúc gọi là ghen ghét, mà anh cũng lần đầu tiên hiểu, thì ra loại cảm xúc này thật sự là người ta vô cùng chán ghét.

Hạ Nhược Tâm đặt tay lên trên tay anh, trong mắt là gương mặt dịu dàng của anh, bỗng nhiên trầm xuống cảm thấy một nỗi áy náy sâu đậm, cô gần đây vì một người đàn ông mà phiền não, mà anh cũng vì cô mà phiền não.

"Cao Dật, chúng em thật sự không có gì, chỉ là Đỗ Tĩnh Đường hôm nay động đến tóc của Tiểu Vũ Điểm khiến con khóc không ngừng, sau đó cậu ấy gọi điện thoại cho em, em đi tới mới biết cậu ta cũng gọi cho Sở Luật."

"Sau đó Sở Luật tìm một người, những lọn xoăn trên đầu Tiểu Vũ Điểm là người kia làm cho, tin em, Cao Dật, em và anh ta sẽ không nảy sinh chuyện gì, cho dù không hận, không oán, chúng em cũng sẽ không thể ở bên nhau."

Bốn năm trước bọn họ không ở bên nhau, bốn năm sau cũng sẽ không, rất nhiều thứ qua rồi chính là đi qua.

Môi Cao Dật hơi cong một chút, vươn tay ôm Hạ Nhược Tâm vào lòng, đem cằm đặt phía trên đầu cô: "Nhược Tâm, chúng ta kết hôn đi, chúng ta cho Tiểu Vũ Điểm một gia đình được không? Con cần một gia đình."

Anh nhẹ nhàng thở dài, tuy rằng giọng nói bình tĩnh nhưng không khó nghe ra bên trong còn có chờ mong, anh muốn vì bản thân tranh thủ một lần, không muốn thua, không phải vì cái gì mà bởi vì anh thật sự yêu người phụ nữ này, yêu sự mềm yếu nhưng lại là người phụ nữ kiên cường.

Từ lần đầu tiên gặp mặt đến bây giờ anh thật sự không muốn sẽ buông tay.

Hạ Nhược Tâm dựa vào ngực anh, trước mắt cô mông lung.

"Được." Cô nghe thấy giọng nói mình theo theo một ít vô lực, nhưng cô đã đồng ý rồi, Tiểu Vũ Điểm cần một người bố, mà cô cũng cần một gia đình, Cao Dật, người này chính là anh đi.

Có lẽ bọn họ đã sớm ở bên nhau, không phải cô đã đồng ý anh rồi sao?

Chỉ là tại sao, khi nói ra từ được kia là lúc cô thật sự muốn khóc, vậy là vui vẻ hay là thương tâm, cô đã sẵn sàng một lần nữa? Cứ như vậy đi, cô muốn một gia đình, một cuộc sống yên ổn, mà cuộc sống như vậy cô biết người đàn ông này tuyệt đối có thể cho cô.

Kết hôn với anh sẽ là một người phụ nữ hạnh phúc bởi vì anh đối với cô rất tốt, thực sự rất tốt, được rồi cô không muốn từ chối.

"Chúng ta đến Anh quốc, ở đó có người nhà của anh, anh tin em sẽ thích bọn họ, chúng ta rời nơi này đi." Cao Dật ôm cô chặt hơn, chỉ là không biết tại sao rõ ràng là cô đồng ý rồi nhưng anh lại cảm thấy đau khổ sâu sắc.

"Được." Hạ Nhược Tâm lại gật đầu một lần nữa.