Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 672




Có lẽ bề ngoài của anh không thay đổi, vẫn là khuôn mặt tuấn tú hoàn mĩ kia, vẫn là thân phận tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị cao cao tại thượng, một người được xưng là cuồng làm việc như máy móc, một người thương nhân kì tài. Nhưng trong hai mắt của anh không còn tìm được thần thái như trước, hiện tại anh đang đi trên một con đường lạnh lẽo u buồn, giống như một ông già mỗi ngày sống chờ mệnh, chờ chết.

Anh cầm lấy cái nạng, bước chân không thuận tiện, mỗi lần đi đều vô cùng cố sức.

Mặc dù chân anh không thương tổn đến xương cốt nhưng lại thương đến gân cốt, mấy tháng mới có khả năng tốt lên, anh cúi đầu nhìn tay đang cầm cái nạng, Nhược Tâm, chân này xem như anh trả lại những gì em phải chịu được không?

Ngay cả khi cái chân này cả đời như thế này cũng được.

Đỗ Tĩnh Đường đi đến, đặt một chồng tài liệu lên bàn làm việc của Sở Luật, anh nhìn đồng hồ trên cổ tay.

"Anh đi gặp bé đáng yêu không? Bé hiện tại hẳn là sắp tan học rồi."

"Ừ." Sở Luật nhàn nhạt gật đầu, sau đó cầm nạng đi ra ngoài, kéo một chân, anh đi cũng không tính đi quá nhanh.

Đỗ Tĩnh Đường nhìn bóng dáng anh trai, hiện tại thật sự cảm thấy chính mình so với anh ấy hạnh phúc rất nhiều. Ít nhất, anh có thể thoải mái hào phóng đi gặp bé đáng yêu, được ôm bé, mà anh họ thân là bố của bé đáng yêu chỉ có thể ở một bên lặng lẽ nhìn con khi bé tan học mới có thể nhìn bé nhiều hơn một chút.

Người bố như anh ấy xác thật rất đáng thương.

Rõ ràng anh ấy yêu bé đang yêu như vậy. Thở dài một hơi, anh sắp xếp lại tài liệu trên bàn Sở Luật mới đi ra ngoài, giữa trưa anh cũng phải đi ăn cơm nếu không anh sẽ chết vì đói.

Sở Luật ngồi trên xe không nhúc nhích nhìn cửa nhà trẻ, tay Tiểu Vũ Điểm được cô giáo dắt, chân nhỏ thỉnh thoảng đá đá, mà phụ huynh người đến người đi đến đây đón con, con gái anh vẫn ngoan ngoãn đứng ở đó.

Tiểu Vũ Điểm nhìn về phía anh xem ra dường như đã nhớ kỹ xe của anh.

"Cô giáo, Tiểu Vũ Điểm muốn đi ra ngoài." Bé nâng khuôn mặt nhỏ lên nói với cô giáo đang kéo tay bé.

"Mẹ và bố con chưa tới mà, Tiểu Vũ Điểm muốn đi làm gì?" Cô giáo kỳ quái hỏi Tiểu Vũ Điểm, nhưng lại không nỡ buông tay sờ soạng lọn tóc xoăn trên đầu Tiểu Vũ Điểm, kiểu tóc này thật sự rất đáng yêu.

Đôi mắt Sở Luật tối sầm lại, thái độ trên mặt khinh thường sâu sắc, anh không thích người khác động vào con gái anh, mà hiển nhiên Tiểu Vũ Điểm cũng vậy, bé nhẹ nhàng tránh khỏi tay cô giáo, tay nhỏ dường như đặt trên đầu để bảo vệ, bé rất trân trọng những lọn xoăn này.

"Được rồi." Cô giáo xấu hổ thu hồi tay, buông lỏng tay Tiểu Vũ Điểm ra, Tiểu Vũ Điểm ra ngoài, bởi vì là ở cổng nhà trẻ nên nơi này xem như rất an toàn, không có xe cộ đi lại, nếu không cô giáo cũng không dám để một mình bé đi ra.

Tiểu Vũ Điểm bước đôi chân mũm mĩm giống như một con lật đật, cảm giác đôi chân nhỏ không thể duy trì thân thể bé.

Bé đi tới trước xe Sở Luật, sau đó sờ sờ lên chiếc xe màu đen, lại đứng ở phía trước xe, nghiêng đầu đếm những chữ số trên biển xe, thật ra thật nhiều kí tự bé không hiểu nhưng bé lại nhớ kĩ hình dáng con số này, cho nên khẳng định đây chính là xe của ba ba.

Bé kiễng chân nỗ lực muốn nhìn thấy người bên trong xe nhưng bé thực sự quá thấp không thể nhìn thấy cái gì.

Cửa xe được mở ra, Sở Luật nhanh chóng đi xuống, anh ngồi xổm trước mặt Tiểu Vũ Điểm, vươn tay xoa xoa khuôn mặt mịm màng của con gái, anh cảm giác trong ngực như có cái gì bóp nghẹn lại.

"Tiểu Vũ Điểm." Anh gọi tên con gái, Tiểu Vũ Điểm mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng, sau đó vươn tay nhỏ đặt ở trên mặt Sở Luật.

Sở Luật nghẹn ngào, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên con gái anh chủ động gần gũi với anh, anh cũng không biết rơi nước mắt cảm giác như thế nào nhưng lại chỉ bởi vì một động tác nhỏ của con gái anh, thậm chí còn làm cho một người đàn ông lớn đùng như anh cảm động muốn khóc.

Anh bế Tiểu Vũ Điểm lên, đem thân thể của bé gắt gao ôm chặt trong lòng: "Tiểu Vũ Điểm, có phải con nhận ra xe của ba ba không?" Anh nói nhưng bàn tay vẫn luyến tiếc không rời khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của con gái.

Tiểu Vũ Điểm nhẹ gật đầu một cái, xem như trả lời câu hỏi của anh.

"Con thật sự rất thông minh, con biết không con rất giống ba ba, bởi vì ba ba cũng rất thông minh." Anh không phải đang tự luyến (tự sướng), đây là sự thật, từ trước đến nay chỉ số IQ của anh rất cao, mà anh cũng nghe mẹ nói rằng trí nhớ của Tiểu Vũ Điểm vô cùng tốt, điểm này cực kì giống anh, giống người nhà họ Sở.

Ngay cả tính cách cũng giống anh như đúc, tuy rằng bé giống Hạ Nhược Tâm nhưng lại thông minh và cũng cố chấp như bố.

Tiểu Vũ Điểm không hiểu lắm, bé dùng mặt cọ vào ngực Sở Luật, cảm giác không giống bố, nhưng bé hình như càng thêm yêu thích mùi hương trên người bố này. Tuy rằng trước kia bố đối với Tiểu Vũ Điểm rất xấu nhưng hiện tại vô cùng tốt nha.

Bé không còn tức giận nữa.

"Tiểu Vũ Điểm, có thể gọi một tiếng ba ba không?" Tay Sở Luật nhẹ nhàng vỗ về gương mặt con gái, cẩn thận hỏi, bởi vì bây giờ bé có một người bố khác không phải là anh mà là Cao Dật. Anh biết anh không có tư cách làm bố của con, nhưng anh thật sự muốn nghe con gọi một tiếng.

Anh cũng chỉ có duy nhất một đứa con gái thôi mà, nếu bé không gọi anh vậy cả đời này anh cũng không thể được nghe có người gọi anh là ba ba nữa. Anh đã sớm mất đi quyền lợi làm bố rồi.

"Có thể chứ, Tiểu Vũ Điểm?" Giọng nói của anh hết sức dịu dàng, mà Sở Luật lạnh lùng chưa từng cẩn thận như thế, cũng chưa từng cầu xin như vậy.

Tiểu Vũ Điểm vẫn mím chặt môi, câu ba ba đó trước sau gọi không được.

"Tiểu Vũ Điểm đã có một người bố rồi." Bé nhỏ giọng nói, bé có mẹ, cũng có bố, các bạn nhỏ chỉ có một bố và một mẹ, mà bé cũng giống như thế.

Sở Luật cảm thấy trái tim mình bị hung hăng đâm một nhát, máu chảy đau đớn khiến khóe môi anh chua xót vô cùng hạ xuống.

"Được rồi, ba ba không ép con, không gọi thì không gọi." Anh dựa vào xe, cẩn thận ôm đứa bé trong lòng, khả năng là thật sự trong cuộc đời của anh vĩnh viễn không nghe được câu ba ba kia.

"Mẹ..." Tiểu Vũ Điểm đột nhiên giãy giụa, bé rất xa đã nhìn thấy Hạ Nhược Tâm đang đi về phía nhà trẻ. Sở Luật sợ bị thương đến con nên vội vàng thả con xuống, chưa kịp ngăn cản, chân bé nhỏ của Tiểu Vũ Điểm đã chạy tới phía trước.

"Tiểu Vũ Điểm, đừng chạy, không được chạy." Sở Luật kinh hãi, không có nạng, anh đi vô cùng khó khăn, mỗi bước đi truyền đến cơn đau thấu tim, mà anh vẫn cắn răng cố gắng đi về phía trước.