Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 680




Bọn họ vừa đi ra thì gặp Sở Luật. Đôi mắt đen của Sở Luật tối đi một chút, thấy tay họ nắm chặt nhau khiến lòng anh đau, còn Tiểu Vũ Điểm đang được Cao Dật ôm trong lòng nữa, rất giống người một nhà, còn anh lại giống người ngoài.

“Mọi người phải đi sao?” Anh cảm giác như cổ họng mình bị nhét đầy bông, lời nói ra rất khó khăn.

“Đúng vậy, Tiểu Vũ Điểm đã được xuất viện rồi, có phải không?” Cao Dật nhìn Tiểu Vũ Điểm nói. Hiện tại anh mới là ba của bé, không phải là anh ích kỷ mà anh thật sự yêu hai mẹ con, Hạ Nhược Tâm với Tiểu Vũ Điểm, anh đều không muốn phải xa.

Mà từ nay hai mẹ con đều không cần Sở Luật nữa, hiện tại lại muốn đi về. Xin lỗi, mọi chuyện không dễ dàng như vậy nên anh càng không muốn bỏ lỡ.

Sở luật yêu các cô, anh lại càng yêu.

“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu, “Tiểu Vũ Điểm muốn cùng ba đi về nhà.” Khuôn mặt nhỏ của bé dán vào mặt Cao Dật cực kỳ thân mật, bé thật sự quá yêu ba này.

‘Tiểu Vũ Điểm cũng có ba’, bé nghĩ trong lòng ngọt ngào hiện ra cả vẻ mặt, nhưng bé như vậy lại làm tim Sở Luật đau đớn, giống như bị đâm rất nhiều lần.

Tiểu Vũ Điểm, kỳ thật ba mới là ba con… Anh cực kỳ muốn nói một câu như vậy, nhưng hiện tại anh không có lý do gì, cũng không dám đòi quyền lợi. Tất cả mọi người nói anh không xứng, đúng vậy, anh không xứng.

“Chúng tôi đi, cảm ơn anh.” Hạ Nhược Tâm cúi chào Sở Luât, tay cô vẫn nắm chặt tay Cao Dật, dường như chỉ có như vậy cô mới có thể đối mặt với người đàn ông này, mới có thể đối mặt với mọi thứ.

“Không cần, không phải bé cũng là con tôi sao?” Sở Luật không tha nhìn chằm chằm vào đứa bé trong lòng Cao Dật, âm thanh cực kỳ ám ách nói. Trước giờ anh đều chưa nghe được con gái gọi anh một lần là ba.

“Sau này tôi còn được gặp bé không?” Sở Luật nói có chút khó khăn, mà người từ trước giờ lãnh ngạnh cũng có ngày sợ bị từ chối. Trên thế giới này chỉ có anh từ chối người khác, trước giờ đều chưa có ai từ chối anh.

“Xin lỗi, cũng không được.” Cao Dật ôm chặt Tiểu Vũ Điểm một chút: “Tôi với Hạ Nhược Tâm chuẩn bị sang nước Anh, tất nhiên còn có Tiểu Vũ Điểm. Chúng tôi sẽ sớm kết hôn, sẽ cho Tiểu Vũ Điểm một gia đình hạnh phúc.”

Sắc mặt Sở Luật trắng bệch.

“A, chúc mừng mọi người.” Anh âm thầm khóc một tiếng, trên mặt vẫn bình tĩnh, vẫn là bộ dáng lúc bình thường. Anh xoay người, không ai để ý bên trong đôi mắt đen trước giờ đều là trầm tĩnh, lúc này hiện lên sự tuyệt vọng.

Bọn họ đi, lại còn muốn mang theo Tiểu Vũ Điểm. Hơn nữa bọn họ còn muốn kết hôn, sẽ sinh sống bên nhau. Anh vẫn luôn yêu cô, còn có con gái anh nữa, anh phải làm sao bây giờ, ai có thể nói cho anh biết anh phải làm sao bây giờ?

“Cảm ơn anh chúc phúc.” Cao Dật nắm chặt tay Hạ Nhược tâm, cười với cô: “Chúng ta đi thôi, anh đói bụng rồi.”

Chân Hạ Nhược Tâm hơi ngưng lại, đôi mắt hơi đen đi có chút kiên định, đây là lựa chọn của cô, cô không hối hận.

Trước kia mặc kệ bao nhiêu điều diễn ra cô đều vẫn quay đầu lại, lúc này lại là anh, hai người đan xen. Coi như vận mệnh bọn họ từng giống nhau, bọn họ đã từng ở bên nhau nhưng hiện giờ vẫn là tách xa. Mặc kệ ai đúng ai sai, tách ra có lẽ là điều tốt nhất cho cuộc sống của bọn họ, dẫu quá khứ bọn họ giữ hay buông.

Mà người giữ là Sở Luật, buông lại là Hạ Nhược Tâm.

“Nhược Tâm, em vẫn chưa buông được sao?” Cao Dật cố tình hỏi bâng quơ, nãy giờ cô không nói gì nhưng khuôn mặt lộ ra một ít mất mát. Nếu cô cảm thấy mất mát tức vẫn chưa buông bỏ được.

“Sao?” Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, nhất thời không nghe rõ Cao Dật vừa hỏi điều gì.

“Anh hỏi em có luyến tiếc không?” Cao Dật chỉ cười cười, nụ cười anh vẫn mang một ít chua xót: “Em biết mà, anh không muốn em phải miễn cưỡng, trước kia cũng vậy, hiện tại và sau này cũng sẽ thế.”

“Nếu em có chút không buông bỏ được thì em có thể đổi ý, anh không muốn ép em.” Anh cúi đầu, ghé vào khuôn mặt nhỏ ngắn đang gối trên vai anh, hai tay bé ngoan ngoãn ôm cổ anh, khuôn mặt bầu bĩnh rất đáng yêu.

Hạ Nhược Tâm vội vàng lắc đầu, nắm tay Cao Dật nói: “Cao Dật, em nghiêm túc, em không đổi ý, cũng không hối hận. Em thật sự muốn sống cùng anh, và cả Tiểu Vũ Điểm nữa. Hãy tin em.” Cô vội vàng giải thích, cô là thật tình, thật sự là như thế, cô từ trước đến nay đều không gạt người khác, đặc biệt là Cao Dật.

Cô đã nói cô sẽ đi thì nhất định cô sẽ đi, mà nơi này thật sự cũng không có gì để cô luyến tiếc.

“Ừ, đừng nghĩ nhiều, anh cũng không có nói là anh không tin.” Cao Dật trấn an cô, cười rất ôn hòa, tay anh đưa lên trán cô nhẹ nhàng vén lại tóc cho đẹp.

“Chúng ta về thôi, em xem, con ngủ rồi. Con ở bệnh viện nô nghịch với mọi người nhiều nên hiện tại chắc cũng rất mệt.” Cao Dật nhìn con âu yếm nói.

“Anh cũng mệt, mà em cũng mệt rồi. Chúng ta về nhà đi.” Anh dùng từ ‘nhà’ làm Hạ Nhược Tâm bỗng nhiên thấy cảm động không nói nên lời. Nhà, nhà của bọn họ, đúng thật là một nơi rất tuyệt, sao cô có thể vứt bỏ, sao cô có thể không yêu.

Cao Dật mở cửa, cẩn thận đem Tiểu Vũ Điểm trong lòng giao cho Hạ Nhược Tâm. Xem chừng anh còn thích Tiểu Vũ Điểm hơn cả mẹ bé? Ngồi lên xe và rời đi, bọn họ không ai biết có một người đàn ông vẫn luôn đi theo, đến tận lúc thân ảnh mọi người rời đi anh vẫn còn đứng tại đó. Nhìn. Chờ.

Dường như linh hồn đã đi theo bọn họ rồi, chỉ còn thân xác được lưu lại mà thôi.

“Anh họ, suy nghĩ thoáng một chút đi.” Đỗ Tĩnh Đường đứng ở sau lưng nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai của anh họ, anh cũng đứng chỗ này rất lâu rồi.

“Có phải em đã biết từ sớm rồi?” Sở Luật không quay đầu lại, tiếng nói bình tĩnh nhưng lại không khó thấy được sự đau xót.

“Vâng.” Đỗ Tĩnh Đường gật đầu: “Em đã sớm biết, lúc Tiểu Vũ Điểm chưa gặp tai nạn xe em cũng đã biết việc họ sẽ xuất ngoại. Em không nói cho mọi người cũng bởi vì đây là việc không cách nào thay đổi được. Nói hay không nói thì bọn họ cũng rời đi, mà hiện tại anh cũng biết rồi.”

“Anh họ, bọn họ sẽ sớm rời đi, sẽ là một gia đình mời. Nhưng anh họ à, anh có thể yên tâm, mặc kệ bọn họ đến nơi nào thì Tiểu Vũ Điểm vẫn là con gái anh, con bé mang trong người máu của anh, bé vẫn là con cháu Sở gia.”