Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 702




“Cháu nói cô không xinh đẹp bằng mẹ cháu sao, nhìn lại thử xem cô với mẹ cháu ai xinh đẹp hơn?” Cô lại hỏi, giương  ra bộ mặt nghiến răng tươi cười nhưng trong lòng không khác gì uy hiếp.

Tiểu Vũ Điểm chớp chớp hai mắt, “Mẹ”, bé thành thật trả lời, kì thật ở trong mắt bé, mẹ chính là người xinh đẹp nhất.

“Mày thử nói lại lần nữa xem?” Bạch lạc Âm đối với câu trả lời của Tiểu vũ Điểm rất không hài lòng. Người phụ nữ  kia có trẻ hơn cô sao? Xinh đẹp hơn cô sao? Không nói đến chỗ cô ta còn có một đứa con rơi, như thế thôi cũng không thể so sánh được với Bạch Lạc Âm cô.

“Mẹ”, Tiểu Vũ Điểm lặp lại một lần nữa, kì thật cho dù có bắt bé nói thêm bao nhiêu lần đi nữa thì bé cũng trả lời như thế thôi vì vốn dĩ trong lòng bé, mẹ chính là người xinh đẹp nhất nha.

“Vậy mày thử nói xem, mẹ mày mang theo tiểu dã chủng mày đến có phải để cố ý tiếp cận Cao Dật? Cô ta thiếu đàn ông theo đuổi hay sao, tại sao lại là Cao Dật chứ?” Cô có chút hung tợn hỏi, nhưng dường như  đã quên, ở trước mắt cô chỉ là một đứa bé ba tuổi không hiểu chuyện

Tiểu Vũ Điểm sờ sờ đầu mình, bé không hiểu lời cô nói, bất quá  cái từ “dã chủng” lại khiến bé mất hứng, hừ dì là người xấu, bé ôm chặt búp bê nhỏ trong ngực mình, xoay người đi, không để ý đến dì xấu nữa. Nhưng Tiểu Vũ Điểm chỉ vừa mới đi được một bước thì da đầu đột nhiên căng lên đau đớn, đôi mắt bé liền đỏ hoe, xoay người nhìn thấy dì xấu đã nắm lấy tóc bé từ lúc nào.

“Đau, đau quá, không được kéo tóc của Tiểu Vũ Điểm’!” Bé hất hất tay Bạch Lạc Ân, nước mắt không ngừng rơi xuống, khuôn mặt hồng lên rất đáng thương

Bạch Lạc Âm cười lạnh, cô trước giờ cũng không phải người tốt lành gì, bây giờ làm tiểu nhân một chút cũng có thể chấp nhận, cô cũng không cho rằng chính mình là một tên biến thái cho kham, khi không đi uy hiếp một đứa trẻ ba tuổi,nhưng đây không ai khác lại là con của người phụ nữ kia, cho nên chỉ có thể nói hai chữ xứng đáng, nếu nó mà không phải là con của người đó thì có lẽ một cái  liếc mắt cô cũng không thèm nhìn ”

“Buông cháu ra.” Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm huơ huơ, tóc bé bị kéo đau, khóc càng thêm nhiều.

Bạch Lạc Âm đưa tay xuống phía dưới, đoạt lấy búp bê từ trong ngực Tiểu Vũ Điểm, Tiếu Vũ Điểm bất ngờ, một tay ôm lấy đầu, một tay duỗi về phía trước cố với lấy búp bê nhỏ vừa bị cướp mất

“Trả Búp bê lại cho Tiểu Vũ Điểm”, trả búp bê lại cho bé, đó là búp bê của mẹ cho bé mà.

“Được, trả cho ngươ.i” Bạch lạc Âm cười lạnh, nhìn thấy bên ngoài trời đang mưa, thuận tay ném con búp bê ra ngoài, rơi xuống bùn đất dính đầy nước mưa.

“Búp bê nhỏ…” Tiểu Vũ Điểm chớp mắt, nước mắt lăn dài trên má, bàn chân nhỏ bé hướng ra phía ngoài chạy tới nhưng đột nhiêu lại bị người phía sau nhẹ nhàng ôm lại.

“Tiểu Vũ Điểm muốn búp bê nhỏ, búp bê nhỏ…” Bé khóc không ngừng, nức nở đầy nghẹn ngào.

“Ngoan nào, mẹ ở đây, búp bê nhỏ sẽ không có việc gì.” Đúng vậy, giữ chặt Tiểu Vũ Điểm không ai khác chính là Hạ Nhược Tâm. Nếu không phải nghe thấy tiếng khóc của con gái mình cô mới tìm được con không thì cô cũng  không biết đi đâu để tìm được con bé.

Cô cởi áo khoác ngoài ra, khoác lên vai Tiểu Vũ Điểm, xoa đi hai dòng nước mắt, Tiểu Vũ Điểm khóc đến đỏ mắt, cô cảm thấy rất đau lòng.

“Mẹ, Búp bê nhỏ…” Tiểu Vũ Điểm gắt gao đem khuôn mặt vùi sâu vào trong lồng ngực mẹ mình, khóc càng thương tâm, càng tủi thân, mà Bạch Lạc Âm chỉ cười lạnh đứng ở một bên, khóe môi dương lên đắc ý, thấy mẹ con cô ta thống khổ thì cô liền vui vẻ, nếu không thì thật có lỗi với chính bản thân mình, ai bảo các cô muốn cướp đi đồ của cô. Đây là địa bàn của ngàng, đã là đồ của cô thì không ai có thể lấy được

Ở trong nhà này, chỉ cần không vừa mắt với người nào, cho dù chỉ là bảo mẫu thôi cô cũng không cho người đó có khả năng  lưu lại

“Mẹ, búp bê nhỏ …” Tiểu vũ Điểm chỉ tay vào màn mưa, thân thể nhỏ nhắn của bé không ngừng giãy dụa, bé muốn đi cứu búp bê nhỏ của bé. “Mẹ, búp bê nhỏ ở ngoài đó rất lạnh.”  Bé mấp máy cái miệng nhỏ của mình. Hạ Nhược Tâm dùng tay áo nhẹ nhàng xoa mặt cho bé, dịu dàng cười: “Tiểu Vũ Điểm đứng ở đây, mẹ đi tìm búp bê nhỏ cho con.” Cô vừa nói vừa xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại của con.

Bên ngoài mưa rất lớn, cô xông  ra, nước mưa tạt vào người rất đau, từng giọt mưa lăn dài xuống, tựa như chảy vào tim cô khiến cô càng đau đớn khổ sở. Tiểu Vũ Điểm cắn cắn ngón tay, đôi chân nhỏ tiến lên phía truớc một bước, định chạy tới nhưng cuối cùng vẫn đứng lại, hai mắt hồng lên rất đáng thương. Mẹ nói Tiểu Vũ Điểm phải ngoan ngoãn đứng đợi ở đây, không được đi ra ngoài, bằng không thì mẹ sẽ tức giận.

Hạ Nhược Tâm đem tay mình đặt trên đỉnh đầu, chạy tới chỗ búp bê nhỏ bị ném đến thê thảm, ướt nhẹp dính đầy bùn đất.

Cô vội nhặt lên, đem búp bê nhỏ ôm vào lòng, không hề chú ý đến việc nó sẽ làm bẩn áo cô, xoay lại chạy ngược trở về, quần áo cô đã ướt nhẹp, kì thật cũng không khác búp bê nhỏ là mấy, nước trên áo nhỏ từng giọt xuống đất, cô ngồi  xuống, đem búp bê nhỏ xoa xoa vào lòng.

“Tiểu Vũ Điểm, búp bê nhỏ bị ướt, mẹ giúp Tiểu Vũ thổi  khô nhé” Cô dùng sức lau tay vào áo mình, bất quá lau mãi cũng không sạch, trên dưới của cô đều dính nước.

Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn gật đầu một cái, nhìn mẹ cùng búp bê nhỏ đã sớm ướt đẫm quần áo, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Hạ Nhược Tâm đem tay lau khô một chút, kéo tay nhỏ của con gái, “Tiểu Vũ Điểm cùng  về với mẹ nào, ở đây rất lạnh, sẽ bị cảm.” Cô không để ý chính mình áo quần ướt đẫm,  một tay nắm tay con gái, tay kia cầm búp bê nhỏ đã sớm ẩm ướt lạnh lẽo.

Hạ Nhược Tâm đứng lên, bước đi lướt qua chỗ Bạch Lạc Âm đang đứng xem trò vui, Bạch Lạc Âm cười lạnh, nhìn hạ Nhược Tâm từ trên xuống, ánh mắt nồng đậm vẻ khinh thường, “Nhìn cô bây giờ chật vật lắm nha, cô thử nghĩ xem nếu Dật nhìn thấy  được bộ dang bây giờ của cô có thể hay không không thích cô nữa?”