Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 722




Chờ đến khi Cao Dật ngủ rồi Bạch Lạc Âm mới lấy ra cái hộp nhỏ, lấy ống tiêm chích một ít thuốc, đặt duỗi cánh tay Cao Dật ra và tiêm vào đó.

“Dật. Anh là của em, anh chỉ có thể là của em.” Cô đưa tay đặt lên mặt Cao Dật, trong mắt cô có chút điên cuồng. Cô điên rồi, kỳ thật cô đã sớm điên rồi.

Hạ Nhược Tâm chưa từ bỏ ý định lại cầm điện thoại lên, nhưng hồi lâu đều không có người nhận, thậm chí điện thoại đã tắt máy.

Cô buông điện thoại xuống. Không được, cô còn muốn thử cách khác.

Cô gọi cho Vệ Lan, nhưng đầu bên kia cũng không có người nhận cuộc gọi, giống như Vệ Lan cùng Bạch Thần Phong đã đi nước ngoài, hiện tại còn không biết ở nơi nào mà không có tín hiệu. Cô vốn định liên hệ cho Cao Hân nhưng ngẫm lại, nước xa không cứu được lửa gần, Cao Hân nói là sẽ đi xa, chờ đến khi anh trở về cũng đã không biết chuyện sẽ như thế nào.

Cả đêm cô đều ngủ không ngon giấc, không hiểu vì sao trong lòng luôn có chút bất an.

Cô ngồi dậy, ôm con gái vào lòng.

Đột nhiên hình như cô nghe được có tiếng động tĩnh ở cửa. Lòng cô trầm xuống, trên trán có chút mồ hôi lạnh. An ninh nơi này rất tốt, sao cửa lại có người vào lúc này.

Co nín thở, nhưng bên ngoài đã yên tĩnh không còn tiếng động.

Có lẽ là cô quá nôn nóng nên nghe nhầm chăng?

Chỉ là khi cô còn chưa kịp thở một hơi ra thì bên ngoài lại xuất hiện âm thanh, không phải là tiếng lạ, mà đây rõ ràng là người, người đang cạy khóa. Cô nhìn mắt đánh giá bốn phía xung quanh, toàn bộ căn nhà vừa nhìn là thấy cái gì cũng không có.

Cô cầm lấy điện thoại của mình, cẩn thận nhắn tin báo nguy hiểm, tay cô lóng ngóng run rẩy suýt đánh rơi điện thoại xuống mặt đất.

Cô ôm con gái lên định đi thì nghe được tiếng cửa mở. Tuy rằng âm thanh rất nhỏ nhưng cô biết, kia nhất định là tiếng cửa. Tim cô đập thình thịch căng thẳng. Cô vội vàng đem giày của mình, giày của Tiểu Vũ đá vào gầm giường, sau đó lại ôm con gái cùng chui vào. Nơi này chỉ có chỗ này là có thể trốn tránh.

Cô đưa tay bịt miệng Tiểu Vũ Điểm sợ bé đột nhiên tỉnh lại.

Cô cũng lấy tay che lại miệng mũi mình, ngay cả tiếng thở cũng không dám thở mạnh. Phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức dường như nghe được tiếng tim cô đập thình thịch.

Nhà cô cũng không có đồ vật đáng gì gì, mà cô cũng chỉ hi vọng người này chỉ cần đồ vật rồi sẽ rời đi, không làm thương tổn tới mẹ con cô. Lần đầu tiên cô cảm giác gần cái chết đến thế, thời điểm nguy hiểm trong quá khứ cô cũng không nôn nóng cùng sợ hãi như này, có lẽ là cô biết mình sẽ không chết, mà lúc này cô thật sự cảm giác được Tử Thần cách mình chỉ một bước không xa, giống như lưỡi hái tử thần đã đặt tới cổ của cô.

Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, cổ họng Hạ Nhược Tâm dường như tắc lại. Cô không thấy rõ rốt cuộc người tiến vào là ai, chỉ biết thật sự có người đã vào khiến cô sợ hãi mặt trắng bệch, lại sợ Tiểu Vũ Điểm tỉnh, càng sợ người đàn ông này tìm thấy cô cùng con gái.

Người đàn ông kia đi tới sờ soạn khắp phòng hồi lâu, trong miệng cũng nói gì đó, bởi vì hắn nói rất nhanh, hơn nữa cũng nói nhỏ, cho nên Hạ Nhược Tâm không nghe rõ lắm rốt cuộc hắn ta nói gì. Nhưng có thể thấy bước chân của hắn mạnh hơn, có lẽ là đang thức giận, bởi vì âm thanh chân hắn đạp trên mặt đất nặng hơn rất nhiều, có vẻ cũng nóng nảy hơn nhiều.

Trong bóng đêm cô một cử động cũng không dám, chỉ có tiếng hít thở của Tiểu Vũ Điểm thỉnh thoảng vang bên tai cô, đến khi người đàn ông kia ra khỏi phòng này cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Một lúc sau cô nghe thấy tiếng động ở phòng khách, rồi tiếng đi lên cầu thang. Người đàn ông kia có lẽ đã đi lên lầu.

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, những lời này quả nhiên không sai.

Cô nhẹ nhàng thở một hơi nhẹ nhõm nhưng vẫn chưa dám đi ra ngoài, vẫn không dám lớn tiếng hô. Bên tai lại truyền đến tiếng bước chân, trong lòng cô lại run lên. Nhưng đợi hồi lâu người này như đang đi đi lại lại ngoài phòng khách, không về tìm lại trong phòng cô.

Cửa bên ngoài lại có tiếng mở ra.

Hạ Nhược Tâm nắm chặt quần áo mình, trên trán mồ hôi từng giọt rơi xuống.

***

Khi cửa mở ra, bên ngoài truyền đến âm thanh hỗn loạn, còn có tiếng quát lớn của đàn ông.

Cạch một tiếng, cửa mở.

“Xin hỏi có ai không? Tôi là cảnh sát.”

“Cô Hạ, cô ở đâu?” Âm thanh của phu nhân Mỹ Phù mang theo sự nôn nóng sắp khóc.

“Cảnh sát, anh phải tìm được họ. Làm ơn, cô ấy còn có một đứa bé bốn tuổi.”

Hạ NHược Tâm lúc này mới thật sự thở dài nhẹ nhõm, cả người giống như đã kiệt sức, quần áo trên người cũng ướt đẫm.

Lúc này trước mắt cô đột nhiên sáng lên, một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục thò mặt xuống, sau đó hỏi:

“Hạ tiểu thư?”

“Vâng…” Hạ Nhược Tâm muốn nói chuyện, nhưng đôi môi vẫn còn run rẩy, cái gì cũng không nói lên lời.

Một lúc sau tay cô cầm một cốc nước ấm, sắc mặt đã khôi phục cũng không ít, nhưng đôi tay vẫn còn có chút run rẩy.

“Cô không sao chứ?” Viên cảnh sát hỏi Hạ Nhược Tâm.

“Tôi không sao. Cảm ơn!” Hạ Nhược Tâm khẽ cười, đem ly nước đặt ở trên bàn, ngồi ngay ngắn lại. Không thể nói không sao, nhưng so với vừa rồi cô ít nhất đã khôi phục bảy tám phần, cũng đã nhận biết được mọi chuyện.

“Cô có thể cẩn thận kể lại tình huống không? Chúng tôi cần làm biên bản.”

Viên cảnh sát ngồi xuống, trong tay cầm một cái bút, đương nhiên là có công nghệ ghi âm. Bởi vì Hạ Nhược Tâm là người nước ngoài cho nên viên cảnh sát rất coi trọng việc bị trộm cướp vào nhà.

‘Vào nhà trộm cướp’, Hạ Nhược Tâm đối với cách gọi này thì thật sự cô cảm giác không phải như thế. Đây không phải trộm cướp, đây căn bản là muốn giết người. Nhà cô cái gì cũng không có, người ta vào trộm cướp cái gì được.

Cô cầm ly uống một ngụm nước ấm rồi mới đem chuyện vừa rồi kể hết cho cảnh sát nghe.

Nếu không phải hôm nay cô mất ngủ, nếu không phải lúc đó có điện thoại trong tay, nếu cô không ôm con gái trốn xuống gầm giường, nếu người này không phải có vận khí quá tốt nên không tìm được các cô, thì hiện tại cô là một phụ nữ, còn có một đứa con bốn tuổi, các cô không biết hiện tại có còn tồn tại trên đời, còn sống được không.