Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 764




Cửa mở, Tiểu Vũ Điểm nhảy xuống cái ghế nhỏ, sau đó đẩy cánh cửa ra, bé kì quái nhìn đồ vật đang đặt ở trước cửa, thân hình nho nhỏ ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào một chút sau đó lại buông ra, lại đụng vào một chút, đôi lông mày nho nhỏ khẽ nheo lại, ngón tay nhỏ thỉnh thoảng lại chạm nhẹ vào mũi mình, kì lạ, đây là cái gì?

Sở Luật thấy bộ dáng của con gái mình như thế, không khỏi bật cười thành tiếng.

Tiểu Vũ Điểm mở cái túi ra, đôi mắt không khỏi chớp một chút.

“Thật đẹp!” Bé lấy ra một món đồ chơi rất đáng yêu, đặt ở trước mặt không ngừng chơi.

“Mẹ, mẹ…” Bé không ngừng kêu Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm vội vàng đi ra, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì thì thấy Tiểu Vũ Điểm đứng cạnh cửa, mà bên cạnh được đặt hai cái túi. Trong lòng cô có một chút bất đắc dĩ, con bé này học được bản lĩnh tự mở cửa từ đâu ra đây, cũng không sợ ngã hư cái mông nhỏ luôn sao.

“Mẹ, có rất nhiều đồ chơi”, Tiểu Vũ Điểm giơ tay mình lên, sau đó chỉ tay vào hai cái túi được đặt, Hạ Nhược Tâm đi đến, ngồi xổm xuống, mở cái túi ra, bên trong thứ gì cũng có, cô ngẩng đầu nhìn chiếc xe đang dừng cách đó không xa, không cần đoán cũng biết những thứ này là của ai mua.

“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm có thể lấy chơi được không, Tiểu Vũ Điểm rất thích.” Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu lên, đem món đồ chơi ôm vào trong lồng ngực, Hạ Nhược Tâm xoa xoa đầu tóc của Tiểu Vũ Điểm, thật sự không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của con gái, bé trước đây đều không chủ động xin cô điều gì, bây giờ nếu mà cô không đồng ý thì chắc sẽ có hai người thương tâm đi.

Cô không phải là một người cứng ngắc, cũng không phải là một người bạc tình, cứ như vậy đi, đây là anh ta đưa cho Tiểu Vũ Điểm, cũng không phải mua cho cô, nên cô cũng không có quyền quyết định.

“Được, con có thể lấy chơi, nhưng lần sau con không được tự ý mở cửa, nếu mở thêm một lần nữa mẹ đánh mông con đấy.” Tiểu Vũ Điểm vội vàng dùng sức gật đầu một cái.

“Vâng.” Bé trả lời rất dứt khoát.

Hạ Nhược Tâm đem hai cái túi vào, chỉ là nhìn những món đồ chơi trong tay, cô thở dài một hơi, như thế nào nhiều đồ như thế, trẻ con lớn lên rất nhanh, bé cũng sắp đến bốn tuổi rồi, nhiều đồ như thế bé có khi cũng không đụng đến.

Anh trước đây cũng không mua đồ chơi cho trẻ con, cũng đúng, anh ta truớc giờ đều chỉ mua đồ cho phụ nữ mà thôi…

Cửa đóng lại, hai chiếc túi cũng được đem vào. Sở Luật ngồi trong xe mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên mặt rốt cục cũng có nét tươi cười, tắm tay đặt ở tay lái cũng từ đó mà buông lõng ra một ít.

Cô nhận, nhận rồi thì tốt.

Anh đặt lay lên bụng, quả thật bây giờ anh rất đói, rất rất đói, nhưng là anh rất luyến tiếc không muốn rời khỏi đây, anh nhớ con gái, cũng rất nhớ cô. Anh sẽ không yêu cầu quá nhiều, chỉ muốn cứ như vậy nhìn hai mẹ con cô từ xa cũng được, cho dù anh chỉ nhìn thấy được một cánh cửa nhưng anh chỉ cần biết hai mẹ con đang sinh hoạt ở chỗ này thôi anh cũng đã rất mãn nguyện rồi.

Trong phòng, Tiểu Vũ Điểm đã chơi được rất lâu, bé đứng dậy kéo màn, đem khuôn mặt mình dán ở mặt kính, chiếc xe kia vẫn dừng ở đó, kính chắn gió đang hạ xuống nên bé thấy rất rõ được người ngồi trong xe, chính là chú kia.

“Tiểu Vũ Điểm, con đang nhìn gì vậy? Lại đây ăn cơm thôi.” Hạ Nhươc Tâm từ phòng bếp đi ra, trong tay bưng đồ ăn, Tiểu Vũ Điểm ghé lại bên cửa sổ, bé vẫn luôn chú ý bên ngoài, sao mà bây giờ đến cơm cũng không ăn vậy?

“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hai chân nhỏ không ngừng đung đưa, Hạ Nhược Tâm nghĩ nghĩ, sau đó lại đi vào phòng bếp, lấy ra một hộp cơm, sau đó bỏ cơm và đồ ăn vào.

“Tiểu Vũ Điểm, lại đây.” Cô kêu con gái qua.

Tiểu Vũ Điểm buông cái muỗng nhỏ trong tay, nhảy xuống từ cái ghế, chạy tới bên người của Hạ Nhược Tâm, ngẩng đầu ngoan ngoãn chờ mẹ phân phó.

“Tiểu Vũ Điểm, đem cái này đi…” Cô ngừng lại một chút, “À, mang cho chú đang ngồi ngoài xe kia.” Cô nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ của bé một chút: “Nhớ, đi đường phải cẩn thận, đừng để vấp ngã.”

Tiểu Vũ Điểm nâng cái hộp lên, sau đó dùng sức gật đầu một cái rồi bước thẳng đi.

Đến khi thân hình nho nhỏ của con gái hướng chiếc xe đi tới Hạ Nhược Tâm mới ngồi xuống. Hóa ra, cô vẫn không đành lòng, cũng không thể nhẫn tâm được, anh ta nhất định cũng rất đói bụng đi. Nếu anh cứ ở chỗ này ngây ngốc cả một đêm nữa thì không phải sẽ nhịn đói cả đêm luôn sao.

Người đàn ông này, từ khi nào lại muốn bạc đãi thân thể mình như thế.

Sở Luật mới mở hai mắt ra liền nhìn tháy Tiểu Vũ Điểm đang hướng phía mình đi tới, trong tay cầm một hộp cơm, nhưng do đi đường lại bắt đầu lảo đảo, anh vội vàng mở của xe ra, đón lấy đồ từ trong tay bé, bên trong mùi đồ ăn bốc ra rất thơm, đối với người cả hôm nay chưa ăn gì như anh thì quả thật là rất thơm.

“Cái này cho chú sao?” Anh ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ khuôn mặt của con gái.

“Dạ”, Tiểu Vũ Điểm gật đầu, “Mẹ nói cái này cho chú”, bé thực thành thật, mẹ nói cái gì thì bé nói cái đó, bé sẽ không nói dối.

Mà Sở Luật nghe đến tiếng chú kia của bé thì sắc mặt đột nhiên tối đi một chút, nhưng cuối cũng vẫn cong khóe môi lên. Chú thì chú, ít nhất cũng đỡ hơn là không quen biết.

“Chú, tại sao chú không ăn cơm? Cơm lạnh bây giờ, như thế thì sẽ không ăn được nữa, mẹ nấu cơm ăn rất ngon, Tiểu Vũ Điểm cũng rất thích ăn cơm mẹ nấu.” Tiểu Vũ Điểm còn không quên hướng anh khen ngợi mẹ mình một chút.

“Ừ, chú ăn, chú ăn.” Sở Luật vội vàng bưng hộp cơm trong tay lên, từng miếng từng miếng ăn vào, hiện tại nếu có sơn hào hải vị đổi một chén cơm đơn giản này thì anh cũng nguyện ý.

Tiểu Vũ Điểm cười ngọt ngào, sau đó chạy về lại, bé cũng muốn ăn cơm, cửa đóng lại, Sở Luât nhìn bé từ xa, trong miệng vẫn còn nhai thức ăn.

Đây thật là thứ ngon nhất mà anh từng ăn.

Mà anh dường như trước đây đều chưa ăn qua đồ cô nấu, thì ra cô nấu lại ngon như vậy, anh đã mất đi bốn năm, thậm chí trong tưởng tượng của anh lại muốn mất đi nhiều hơn nữa, còn muốn cho anh thống khổ.

Buổi tối, Sở Luật ngồi trong xe, tay anh đặt lên bụng, bởi vì ăn được hộp cơm kia cho nên hiện tại anh rất thoải mái. Anh ngẩng đầu, thẳng đến khi toàn bộ đèn trên phòng đều tắt anh mới nhắm hai mắt lại, đã mệt mỏi cả một ngày nên bây giờ anh muốn nghỉ ngơi, chỗ này không làm anh ngủ thoải mái được, anh cũng có thể trở lại biệt thự của Sở gia, cũng có thể ở lại văn phòng của mình nhưng anh lại tình nguyện để mình ngồi trong xe, cũng không muốn trở về.