Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 771




Tiểu Vũ Điểm tập viết xong đem sách bài tập cất vào trong cặp sách. Bé vốn muốn để mẹ xem nhưng bé thấy mẹ còn đang bận, hơn nữa cũng không xem bé tập viết mà tập trung vào tranh vẽ.

Tiểu Vũ Điểm đứng lên, bé chạy vào trong bếp, sau đó cố gắng rót một cốc nước cẩn thận bê ra. Sau đó đứng trước mặt Hạ Nhược Tâm:

“Mẹ, uống nước.”

Hạ Nhược Tâm định thần trở lại đã thấy con gái ở trước mặt mình rất hiếu thảo, cặp mặt kia lấp lánh như mắt mèo con đang đợi chủ nhân khích lệ.

Các cô không cần gì cả, chỉ cần có hai mẹ con bình bình đạm đạm như vậy.

Đêm gió về mát lạnh, có chút mùi hương nhàn nhạt không biết từ nơi nào tới, là hương hoa tươi. Nơi này cách xa thành thị ồn ào náo động, chỉ có các cô một nhà sống đơn giản ấm áp.

Ngoài cửa lá cây chậm rãi bay xuống, kỳ thật mới là đầu mùa xuân.

***

Lúc này ở Sở gia, Sở Luật đã quay lại Sở gia ăn cơm.

Người một nhà ngồi vây quanh bên nhau, đồ ăn rất phong phú nhưng lại không có ai nói gì. Sở Tương ngẩng đầu trộm nhìn thoáng qua Sở Luật, năm nay nó sáu tuổi nhưng vẫn học ở nhà trẻ, không biết có phải là do quá ngu ngốc hay không. Tống Uyển đều tìm vài gia sư tốt cho nó nhưng thành tích vẫn không thể đi lên.

Thành tích như vậy đi học tiểu học không phải quá khó khăn sao?

“A Luật, con lại đi tìm giúp cho Hương Hương một giáo viên đi.”

Tống Uyển buông chiếc đũa xuống, xoa nhẹ đầu Sở Tương, sang năm đã đi học tiểu học, sợ đứa nhỏ này đi học muộn theo không kịp.

“Trẻ con Sở gia không cần đọc sách thật tốt.” Sở Luật nhàn nhạt nói, anh sẽ không ép trẻ con, cũng không đòi hỏi học hành phải có thành tích gì, cho dù con gái anh cả đời này không biết một chữ cũng không sao. Anh không muốn làm con gái khó chịu, chỉ cần nhớ tới khuôn mặt nhỏ lộ ra ý không muốn hoặc tủi thân, anh là ba trong lòng cũng thấy khó chịu.

Đương nhiên người anh nghĩ tới không phải là Sở Tương, mà là Tiểu Vũ Điểm của anh.

Nói thật, anh với Sở Tương không có chút tình cảm nào nhưng vẫn là danh nghĩa cha nuôi, là con gái nuôi của anh. Về sau sẽ đưa đứa bé này đi nước ngoài đi, anh không đến mức không nuôi nổi một đứa trẻ, chỉ không quá thích ánh mắt của đứa nhỏ này.

“Con thật…” Tống Uyển cũng không biết nên nói gì với con trai mình, thế này không phải là bỏ luôn ý kiến của bà sao.

Bà nói đông, anh lại nói tây, bà nói cho tìm giáo viên, anh lại nói một câu không cần đọc sách.

Đọc sách đâu phải vì muốn thành tích, cũng không phải vì tri thức trong trường học, mà là học làm người.

“Không sao.” Sở Giang vỗ nhẹ vai Tống Uyển. “Cũng chỉ là học tiểu học, được hay không cũng không sao, về sau từ từ dạy dỗ là đến nơi.”

“Chính là…” Tống Uyển đây đều bị cha con nhà này làm tức chết rồi. Bà đang cùng bọn họ nói chuyện chính sự, cũng không phải là nói giỡn, nhưng bọ họ lại cho là không quan trọng sao.

“Nếu đổi thành Tiểu Vũ Điểm, tôi xem hai người làm thế nào?”

Kỳ thật bà cũng nhớ cháu gái, nếu cháu gái bà ở đây bà tuyệt đối không cho cháu gái đi học, mỗi ngày sẽ chơi với cháu. Dạy cái gì, bọn họ lại không nuôi được một đứa trẻ sao.

“Dạy học cái gì? Tôi sẽ mang nó đi chơi.”

“Học hay không học đều không sao cả.” Sở Luật cũng nói một câu.

“Đi thôi Hương Hương, chúng ta không để ý bọn họ.” Tống Uyển kéo tay Sở Tương: “Bà nội đưa con đi làm bài tập đi.”

Sở Tương ngoan ngoãn ‘dạ’ một câu, chỉ không ai thấy được nó cúi đầu, đáy mắt lòe ra tới một lọa chán ghét.

Nó chán đi học, chán viết chữ.

Cũng là chán ghét đứa em kia. Tuy rằng em đi rồi nhưng trong lòng của ông nội bà nội, còn cả ba nữa, lúc nào cũng đặt em cao hơn nó.

Bên ngoài hai cha con đang ăn cơm.

“Khi nào đưa lại đây đi.”

Sở Giang ngẩng đầu hỏi con trai.

“Chờ thêm một thời gian đi.” Sở Luật buông đũa: “Ba, việc này không được cho mẹ biết.”

“Ba biết rồi. Tính tình mẹ của con hiện tại nói gió chính là bão, đặc biệt con như vậy thì mẹ đối với cháu ruột không cách nào kiềm chế được.”

“Đúng rồi, Tiểu Vũ Điểm thế nào, đã lớn chưa?”

Sở Giang hỏi tình hình cháu gái mình, có chút đứng ngồi không yên nhưng ông sợ khiến cháu sợ hãi, cũng sợ làm mẹ cháu lo lắng, đến lúc đó lại vô thanh vô tức rời đi, muốn gặp lại thì thật là khó.

“Vẫn khỏe ạ, còn cao hơn một ít.” Sở Luật khó có được một ít ý cười. Đúng rồi, anh lại nghĩ tới việc gì: “Ba, Sở Tương đứa nhỏ này ba chú ý một ít, lúc Tiểu Vũ Điểm về đây đừng cho chúng nó ở cùng nhau.” Ánh mắt Sở Luật từ trước đến nay tàn nhẫn, không chỉ bởi vì anh có ánh mắt của thương gia, còn vì anh xem người cực kỳ chuẩn.

Anh không muốn con gái mình bị khi dễ, Sở Tương không phải không thể ở lại Sở gia, nếu nó an phận nó vẫn có thể làm đại tiểu thư của Sở gia, nếu nó tính toán quá nhiều anh sẽ không muốn.

“Yên tâm đi, ba biết rồi.” Sở Giang than một tiếng. “Nhưng Luật à,” ông nhắc nhở Sở Luật, “như thế nào cũng là danh nghĩa của con, cũng coi như là con của con, đừng làm quá mức.”

“Con biết rồi, ba.” Sở Luật đáp ứng, chỉ là tính anh vốn lạnh, Sở Tương thấy anh đều không dám mở miệng, nói là cha con nhưng kỳ thật một năm này số lần anh với Sở Tương nói chuyện sợ là một bàn tay còn không đến.

Sợ cũng chỉ có cô con gái đáng yêu kia không chê gương mặt này của anh.

***

Buổi sáng, Hạ Nhược Tâm vừa đưa Tiểu Vũ Điểm tới lớp thì mấy đứa trẻ đã chạy ra.

“Tiểu Vũ, hôm nay mình có đồ chơi, cho bạn chơi.”

“Tiểu Vũ, mình có nhiều kẹo lắm, cho bạn ăn.”

“Tiểu Vũ, chúng ta hôm nay chơi đóng vai gia đình được không?”

Tiểu Vũ Điểm tránh ở phía sau mẹ, bị mấy đứa trẻ nhiệt tình này dọa sợ. Mà mấy bậc cha mẹ cũng đưa trẻ đi kia một đám vẻ mặt đều rất đau khổ, con à, các con không thể biểu hiện lộ liễu như vậy.

Mẹ vợ không phải vẫn đang ở đây sao.

Nhưng mọi người cũng hiểu được, ngày đầu tiên đến trường đứa bé kia đã khiến con mình mê hoặc. Mà bé Tiểu Vũ này xác thật rất xinh đẹp, khuôn mặt thật hoàn hảo, cũng không biết như thế nào mà sinh ra được, bọn họ vừa thấy mẹ của bé liền biết tướng mạo này từ đâu mà có. Hóa ra đây là di truyền a.