Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 781




“Luật, con tới phân xử.” Tống Uyển lúc này mới tìm được người để oán giận: “Không còn là ba con nữa, con biết không, hôm nay Tiểu Vũ Điểm tranh búp bê với Hương Hương, còn đẩy ngã Hương Hương, mẹ còn chưa nói xong ba con đã…”

Kết quả bà chưa nói xong Sở Luật cũng ngăn lời của bà.

“Mẹ. Tiểu Vũ Điểm chỉ thích một con búp bê, người khác cho bé đều không cần.”

Nói xong câu đó anh liền đứng lên, cũng không nhiều lời. Sự thật là gì để chính bà suy xét, nhưng trong lòng anh rất rõ ràng, mặc kệ chuyện này nguyên nhân nào gây ra, con gái anh tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy.

Con gái anh ngoan tới múc làm đau lòng người.

Anh nhẹ nhàng đẩy cửa, Tiểu Vũ Điểm nho nhỏ đang nằm trên một cái giường lớn, thân mình nho nhỏ hiện tại càng thêm nhỏ. Anh đi tới, hai mắt Tiểu Vũ Điểm hơi hồng hồng giống như mắt thỏ.

Bé từ trên giường bò dậy ôm lấy cổ Sở Luật.

“Chú. Tiểu Vũ Điểm nhớ mẹ, muốn về nhà.”  Nói xong bé nấc lên, nước mắt bắt đầu rơi xuống. Sở Luật ôm chặt con vào lòng ngực, thật sự anh rất ít khi thấy con khóc. Nhớ lần đầu tiên gặp bé cũng còn rất nhỏ, không khóc cũng không quấy, chỉ một khuôn mặt nhỏ bình dị, lúc đi còn cúi xuống nói một câu cảm ơn chú.

Là cảm ơn anh đã cứu bé, nhưng cuối cùng anh lại không cứu.

Đây là điều cả đời, lớn nhất, cũng không cách nào xóa được tiếc nuối cùng áy náy trong anh.

Anh lấy quần áo của mình rồi ôm con gái lên.

“Chú, chúng ta đi đâu?” Tiểu Vũ Điểm bám tay vào áo của anh, âm thanh nho nhỏ mềm mại.

Sở Luật ôm chặt khuôn mặt con vào lòng mình.

“Chú đưa con về với mẹ, được không?”

“Dạ.” Mắt Tiểu Vũ Điểm sáng lên. Nghĩ có thể lập tức nhìn thấy mẹ, có thể nghe mẹ kể truyện cổ tích bé sẽ không bao giờ khóc nữa. Bé dùng tay lau hai mắt của mình.

Sở Luật ôm Tiểu Vũ Điểm đi ra, Sở Giang cùng Tống Uyển vừa thấy, hiện tại cũng không chiến tranh lạnh nữa.

“Con muốn mang Tiểu Vũ Điểm đi đâu?” Tống Uyển vội vàng chạy tới muốn đoạt lại cháu gái mình. Hôm nay bà còn chưa cùng cháu gái nói câu nào, buổi tối còn muốn ngủ với cháu.

“Đưa cháu về với mẹ.” Sở Luật nhẹ nhàng xoa nhẹ mái tóc của con gái. “Mẹ, cháu còn nhỏ, buổi tối muốn tìm mẹ của cháu.”

Tống Uyển xụ mặt, cuối cùng chỉ có thể quay mặt qua không nói.

“Đi đi, trên đường cẩn thận một chút.” Sở Giang vỗ vai con trai. Tuy rằng ông cũng luyến tiếc cháu gái, nhưng vẫn nên để con mang cháu đi. Trên mặt cháu gái vẫn đầy tủi thân làm ông cũng không biết phải làm sao bây giờ. Vừa rồi dỗ mãi cũng không được, cuối cùng cháu đi ngủ rồi ông mới đi ra. Bọn họ cùng cháu của mình vốn dĩ không sống với nhau nhiều, bây giờ vẫn là xa lạ.

Chờ cháu lớn lên một chút rồi nói sau.

Khi Sở Luật ôm Tiểu Vũ Điểm đi rồi, Tống Uyển đột nhiên che lại mặt mình khóc lên.

“Có phải tôi đã sai rồi không, chính tôi…”

Sở Giang vỗ vai bà an ủi: “Bà không sao đâu, cháu không sống cùng chúng ta, không như Sở Tương bà vẫn chăm, cùng bà thân cận. Chờ mấy ngày nữa sẽ tốt thôi.”

Tống Uyển thật sự muốn xin lỗi, bà biết vừa rồi mình đã làm không đúng. Việc bà trách Tiểu Vũ Điểm là bà chưa kịp nghĩ gì, lúc đó bà cũng đã chột dạ mà đi ra ngoài. Bà thề lần sau thấy cháu gái bà tuyệt đối sẽ không còn như vậy, kỳ thật chỉ là một cái hiểu lầm thôi, chuyện trẻ con, bà là người lớn thì quản làm gì.

***

Lúc này Hạ Nhược Tâm đang ôm sách đọc. Thư ký của Sở Luật giới thiệu cho cô một cuốn sách không tồi, cô mượn về nhà để giết thời gian khi nhàn hạ, mà hiện tại cô không ngủ được cho nên lấy ra xem một chút.

Tiểu Vũ Điểm không có ở nhà thật sự cô thành ăn không ngồi rồi.

‘Cộc cộc’. Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên. Cô gập sách lại, nhìn đồng hồ, đã 9 giờ, còn ai tới đây.

Cô mở cửa liền thấy ngoài trời đang mưa nhỏ, trên tó Sở Luật lúc này còn dính nước mưa, anh chỉ mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn tới khuỷu tay lộ ra nửa cánh tay rắn chắc, tuy rằng không phải cơ bắp cuồn cuộn nhưng vẫn thấy rất rõ ràng.

Mà trong lòng anh còn ôm một thứ được anh lấy áo khoác bao kín mít, chính là anh có thể bị dính mơ nhưng thứ trong lòng ngực hiển nhiên không được phép dính mưa.

Tay anh lại ôm chặt lấy, có thể cảm giác được động tác tay rất nhẹ nhàng, cũng rất cản thận.

“Anh đưa con về nhà.” Sở Luật cười một chút, sau đó không cần mới mà tự bước vào nhà.

Anh ôm con gái tới phòng ngủ mới đem con gái thả xuống, kéo chăn phủ qua người con gái. Tiểu Vũ Điểm vẫn đang ngủ, khuôn mặt nhỏ đã ngủ ngây thơ và thuần khiết. Tay bé kéo lấy chăn, lúc đầu có thể có chút bất an nhưng cuối cùng thấy được chút mùi quen thuộc liền thật nhanh chìm vào giấc ngủ say.

“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm sờ sờ chăn theo thói quen tìm mẹ. Hạ Nhược Tâm lấy búp bê đặt trong lòng con gái, Tiểu Vũ Điểm ôm chặt lấy búp bê rồi chìm vào giấc ngủ an lành, cho dù là trời mưa sét đánh bé cũng không tỉnh lại.

Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng sấm rất to, một hồi sau đó là tiếng sét ầm ầm, lúc này Hạ Nhược Tâm mới nhớ dự báo thời tiết có nói sắp có mưa to, người dân không nên đi ra ngoài nếu không cần thiết để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cô kéo lại chăn cho Tiểu Vũ, quả thật tiểu gia hỏa ngủ rất ngon, tiếng sấm to vừa rồi cũng không ảnh hưởng tới giấc ngủ của bé.

Lúc Hạ Nhược Tâm đi ra thì Sở Luật vẫn ở đó. Anh đứng ở ban công phía trước, áo khoác cũng không mặc vào, chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi trắng. Cũng may vì còn ôm con gái nên anh cũng không bị ướt cả người, anh dựa vào ban công, từng làn khói bay lên từ điếu thuốc trong tay anh, có chút tang thương, cũng có chút thâm trầm.

Không lâu sau có thể nghe được tiếng mưa to truyền từ bên ngoài vào, nước mưa thỉnh thoảng hắt vào ban công, mà anh giống như không có cảm xúc vẫn đứng tại đó để mặc mưa thi thoảng hắt lên người anh.

Không trải qua mưa gió sao thấy được cầu vồng. Chỉ là có vài người dù có qua rất nhiều mưa gió vẫn không thể thấy được cầu vồng của mình.

“Con ngủ rồi?” Sở Luật tắt điều thuốc trong tay đi tới. Quần áo trên người anh hiển nhiên đã ướt không ít, nước từ tay áo đã nhỏ xuống thành dòng.