Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 783




Tiểu Vũ Điểm cùng Cao Dật rất thân, bé rất yêu Cao Dật, cũng coi Cao Dật như ba của mình, nhưng cũng không giống như hiện tại để cho sờ vào chân của bé.

Chẳng lẽ đây thật sự là huyết thống.

Cô đi ra, Tiểu Vũ Điểm đang nhăn nhó uống sữa giống như đang uống thuốc.

Lúc bé định buông bình sữa là lúc phát hiện mẹ đang nheo hai mắt lại, bé vội vàng dùng hai tay ôm chặt bình sữa rồi chìa mông về phía mẹ. Hạ Nhược Tâm thật muốn kéo bé đánh vài phát vào mông.

Có điều người cha bênh vực đã ôm con gái lên rồi đem chính mình chắn về phía Hạ Nhược Tâm, động tác ý tứ rất rõ ràng.

Muốn đánh thì đánh anh đi.

Hạ Nhược Tâm vào phòng bếp bắt đầu leng keng tiếng xong nồi, cô cần nấu cơm, lát nữa còn phải đi làm, không có thời gian cùng quậy với bọn họ.

Đồ ăn bình thường cô nấu không thể coi là mỹ vị nhưng vẫn muốn xem người ăn có thấy ngon không. Tiểu Vũ Điểm luôn cho mẹ một ít mặt mũi, bé luôn ăn hết phần cơm của mình, bụng đã no căng. Còn Sở Luật ăn rất chậm, giống như là chán ngán lại cũng giống như luyến tiếc, Hạ Nhược Tâm không biết được anh thấy thế nào nhưng kệ, không cần để ý, cô cứ ăn phần của mình.

Chờ đến khi ăn sáng xong cô mới phát hiện đã đến giờ đưa con gái đi học mà cô còn chưa chuẩn bị xong.

"Anh đưa đi cho." Sở Luật ôm Tiểu Vũ Điểm đã ăn mặc chỉnh tề. "Có xe, sẽ nhanh."

"Cảm ơn." Hạ Nhược Tâm cũng không từ chối, dù sao anh ta cũng sẽ không đem con gái cô đi bán.

"Không cần khách khí." Sở Luật cũng chỉ có thể nói một câu, sau đó ôm con gái ngây thơ vô cùng ra cửa.

Anh nợ bọn họ, cho dù thế nào cũng không trả đủ. Anh đã có bốn năm sai lầm không thể sửa chữa, anh sẽ dùng vô số bốn năm để đền bù sai lầm trước kia.

Anh tin nhất định có thể.

"Công chúa, nói hẹn gặp lại với chú nào." Anh ngồi xổm thân mình,bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của con gái. Con gái anh bộ dáng thật sự xinh đẹp.

"Hẹn gặp lại chú." Tiểu Vũ Điểm vươn tay vẫy vẫy, sau đó bé nhớ ra điều gì bèn hôn một cái lên mặt Sở Luật. Sở Luật xoa má mình một chút, thật tốt, đây là lần đầu con gái thân mật với anh.

Anh hy vọng con gái cả đời này cũng không cần lại chịu bất cứ khổ sở nào, mọi thứ cứ người cha là anh đây gánh vác.

Anh lái xe trở về chung cư đợi Hạ Nhược Tâm, nhưng anh đợi hồi lâu cũng không thấy cô xuống.

Đến khi sắp tới giờ làm thì anh biết hẳn là cô đã đi trước rồi.

"A..." Anh cười một tiếng dường như đã đoán được trước, cô gái này vẫn cố chấp như trước kia.

Chẳng mấy khi anh đi làm muộn, còn may anh là ông chủ, đến muộn một lần cũng không sao, nếu tính thưởng làm ngoài giờ thì sợ toàn bộ công ty trên dưới cũng không ai nhận thưởng được nhiều hơn anh.

Anh đi tới văn phòng xem xét một chút sổ sách được ghi chép lại.

"Giám đốc Hạ, mời đến văn phòng tôi một chút."

Một câu "giám đốc Hạ" khiến Hạ Nhược Tâm suýt ngất.

Đúng vậy, cô là giám đốc, nhân viên của cô cũng chính là cô, nào có giám đốc nào đáng thương như cô, một cấp dưới cũng không có. Có điều thật sự cũng có thể nói cô là một giám đốc, dù là hư danh thôi.

Cô đem báo cáo gần nhất mang lên.

Bọn họ công là công, tư là tư, tuyệt đối sẽ không đem việc tư ra nói khi làm việc.

Hạ Nhược Tâm đem tài liệu trong tay khép lại, đem những chuyện gần đây nói rõ ràng cho Sở Luật nghe.

Sở Luật gật đầu: "Ừ, em làm tốt lắm."

"Cảm ơn tống giám đốc." Hạ Nhược Tâm cong khóe môi, được Sở Luật khen ngời cũng không ngoài ý muốn của cô. Để làm tài liệu này cô đã nghiên cứu không dưới hai mươi thứ, hơn nữa cô có không ít kinh nghiệm làm hoạt động xã hội cho nên những việc này tìm tới cô quả không tìm nhầm người.

Nếu muốn chuyện này trôi chảy có thể bắt đầu từ cô nhi viện, mà vừa lúc có một cô nhi viện do Sở gia đỡ đầu, chờ đến khi bọn nhỏ học đến trình độ nhất định có thể làm một triển lãm tranh, rồi hô hào những người có hảo tâm đóng góp một ít, đương nhiên nhiều người giống như Sở gia, ngoài việc kiếm tiền ở bên ngoài ra bọn họ cũng rất để ý tới thể diện của mình.

Sau đó có thể quyên được không ít tiền, đến lúc đó lại dùng tiền này đi ủng hộ những đứa trẻ khó khăn, giống như cô nhi viện nuôi nấng bọn trẻ, cho nên chuyện này bất luận là bao lâu cô đều sẽ làm được tốt nhất.

Tất nhiên cô cũng đã bỏ không ít công phu, ngay cả người đối với công việc luôn nghiêm khắc như Sở Luật cũng không khỏi cảm thán đối với cô. Cô gái đáng thương ngày xưa đã trưởng thành, tuy rằng đường trưởng thành này có mưa có gió, có máu có nước mắt, nhưng cũng may cô còn ở chỗ này không biết mất.

"Cạch" một tiếng, cửa bị đẩy ra, Đỗ Tĩnh Đường ăn mặc rực rỡ nghênh ngang đi đến, cởi kính đen rên mặt bày ra một chút rất là tự đắc.

"Anh họ, em đã về. Đứa em thân ái của anh đã từ châu Phi trở về. Anh yên tâm, mọi thứ đều thuận lợi, hợp đồng đã bàn xong tốt, lúc này lợi nhuận có thể đủ cho toàn bộ công ty chúng ta ăn ba năm, về sau em không còn lo không nhận được lương nữa. Ha ha."

Anh tự tiêu khiển với niềm vui kèm tự hào của mình, vẫn còn nói cái gì đó ba ba trát trát linh tinh.

"Xoạch" một tiếng, Hạ Nhược Tâm làm rơi tài liệu trong ngực xuống đất, trợn mắt há mồm nhìn người da đen phía trước.

Mà người da đen này không phải ai khác, chính là Đỗ Tĩnh Đường cô biết trước kia.

Người da đen cuối cùng cũng phản ứng lại, tay còn đang đưa lên không trung, anh vừa thấy Hạ Nhược Tâm ngồi trên sô pha bèn hét "a" một tiếng, sau đó co giò chạy ra ngoài.

Hạ Nhược Tâm chỉ vào mặt mình.

"Tôi giống quỷ à?"

"Không, nó là quỷ." Sở Luật nhàn nhạt nói, chỉ là đôi mắt đen đột nhiên mờ mịt lạnh băng như muốn đóng băng người khác tới chết.

"Chúng ta sẽ có một buổi ra mắt đặc biệt với báo chí, e cùng tham gia với anh."

Sở Luât đứng lên nói với Hạ Nược Tâm.

Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nói: "Xin lỗi tổng giám đốc, tôi không muốn tham gia. Tôi muốn sống đơn giản, những gì đã xảy ra trước kia tôi không muốn bị nhắc lại."

Cô từ chối buổi ra mắt với báo giới.

Khuôn mặt cô cũng không khác nhiều, chuyện cô và Sở Luật ra tòa tranh đoạt quyền nuôi con, lúc đó ở đây không có nhiều người nhưng bọn họ đều đem chuyện này thành chuyện lớn. Rốt cuộc Tiểu Vũ Điểm chỉ là một đứa trẻ, những chuyện đồn đại vớ vẩn với bé mà nói chính là một loại tổn thương.

Còn cả chuyện bốn năm trước cô bị Sở Luật bắt gian trên giường thì mọi người đều biết.

Mọi người rất dễ quên, nhưng cũng rất dễ đào mồ nhớ lại.