Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 786




"Xin lỗi," Sở Luật đảo đôi mắt nhìn phóng viên, "đây là cuộc sống cá nhân, mong mọi người hiểu và tôn trọng, tôi không muốn con gái mình xuất hiện trước truyền thông, mong mọi người không truy cứu chuyện riêng tư."

Anh nói kèm cái nhìn lạnh lùng làm phóng viên kia sửng sốt một chút, camera trong tay cũng run rẩy theo suýt rơi xuống đất. Trong giới này Sở Luật rất có tiếng tàn độc, từng có một phóng viên không biết trời cao đem chuyện riêng tư của anh đưa lên, kết cục của phóng viên đó về sau không ai biết, chỉ không còn thấy xuất hiện nữa.

Cho nên không ai dám chạm vào điều do Sở Luật cấm kị.

Anh ta tuy sẽ không giết người nhưng anh ta có nhiều tiền, hoàn toàn có thể dùng tiền để khiến người ta sống không bằng chết, đặc biệt người đàn ông này đối đãi với kẻ địch căn bản là một ác ma.

Vốn đang muốn đào thêm chút tin tức bên trong, nhưng hiện tại bị một cảnh báo như vậy các phóng viên một chút tâm tư đều không dám có.

Bên trong còn đang nói gì Hạ Nhược Tâm không muốn tiếp tục nghe.

Người của Sở gia, bản thân Sở Luật cũng thế, kỳ thật cũng đều quen đứng đầu sóng ngọn gió. Cô thật sự cảm ơn cách lý giải của Sở Luật, để Tiểu Vũ Điểm rời xa thị phi, chỉ làm một người bình thường lớn lên là được.

***

"Sao chị lại ở đây?" Đột nhiên một tiếng thét chói tai khiến hai tai Hạ Nhược Tâm phát đau.

Cô còn chưa kịp bản ứng lại thì một người mặc bộ đồ màu vàng đã đi tới, đứng trước mặt cô, cũng là chặn đường đi của cô.

Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, đối diện với người mình đã thấy mặt hơn hai mươi năm.

Hạ Dĩ Hiên, không ngờ lại gặp.

Cô nhẹ nhàng hơi nhếch khóe môi, không phải một nụ cười mà tràn ngập các loại triều lộng cùng châm chọc.

"Hạ tiểu thư, xin hỏi cô có việc gì?"

Cô không mặn không nhạt hỏi.

Mà Hạ Dĩ Hiên rõ ràng không thừa nhận được cái bóng của mình một ngày rời đi, còn muốn cố gắng lấy lại vị thế của mình. Đúng vậy, Hạ Nhược Tâm chính là cái bóng của Hạ Dĩ Hiên, là làm nền cho cô, là lá xanh của cô, cũng là kẻ chết thay cho cô.

"Hạ Nhược Tâm, sao chị lại ở nơi này?" Âm thanh Hạ Dĩ Hiên dường như đều sắc nhọn, giọng cũng chói tai, mỗi tiếng muốn biết thành kim một hai phải đâm người tới chết.

"Tôi ở đâu hình như cũng không liên quan tới Hạ tiểu thư. Nếu tiểu thư không còn việc gì thì tôi phải rời đi." Nói xong Hạ Nhược Tâm ôm lấy cánh tay mình đi về phía trước. Đôi giày cao gót nhẹ nhàng dẫm lên mặt đất, thân thể mảnh khảnh, đường cong gần như hoàn mỹ nhu hòa cùng sắc quang quanh người giống như một đóa ngọc lan đang nở rộ tỏa hương.

Rốt cuộc đã phá kén mà ra, cũng phá kén thành bướm.

Hạ Dĩ Hiên dậm mạnh chân suýt chút nữa thì làm hỏng cả giày cao gót của mình. Cô trở về, đang lúc cùng anh Luật hòa hảo trở lại thì chị ta cũng về, trở về cướp đi mọi thứ của cô.

Không, cô không cho phép, cô tuyệt đối không cho phép.

***

Họp báo xong, cũng coi như đã hoàn thành việc quan trọng nhất, tập đoàn Sở Thị thành lập hai quỹ tách biệt dùng để cho các hoạt động từ thiện.

Trước nay Sở Luật cũng không phải người tốt đẹp gì. Trước giờ anh đều không để chuyện gì vào mắt, đã có chuyện gì mà anh chưa làm qua, thậm chí cũng đã ép người khác tới chết. Anh có tiếng là sói cũng bởi tính cách này, cũng vì vậy mà thật sự không thể tin được có một ngày sẽ thành lập quỹ từ thiện.

Tuy rằng anh không phải loại có thể làm ra chuyện nghịch thiên, nhưng thật sự anh không phải là người tốt.

Nhưng trời cao thật sự ưu đãi anh.

Không chỉ cho anh một cô con gái, còn làm đứa bé đáng thương kia có thể sống sót. Cho nên anh cảm động, cũng là cảm kích, vì vậy anh cần làm một cái gì đó, coi như tích đức cho con gái.

Đây cũng coi như là để bồi thường một chút cho sự áy náy trong lòng mà anh không cách nào quên được.

Anh đứng ở cửa sổ, mắt hơi híp lại dường như đang hưởng thụ sự ấm áp của ánh nắng chiếu qua khung cửa kính, đúng là anh hiếm khi được nghỉ ngơi vào buổi trưa như lúc này.

"Rầm" một tiếng, cửa văn phòng của anh bị đẩy mạnh ra.

"Anh Luật, sao anh lại có thể cùng chị ấy ở bên nhau. Sao anh lại có thể quên lúc trước chính chị ấy hại chết em."

Sở Luật mở hai mắt, sau đó quay người qua, môi anh nhẹ nhàng mở phun ra từng tiếng lạnh băng chán ghét.

"Cô đã chết rồi sao? Như vậy trước mặt tôi đây là ai. Nếu cô muốn chết, muốn biết thành quỷ thì tôi không ngại giúp cô."

Hạ Dĩ Hiên sửng sốt, lập tức mặt đỏ tai hồng. Vừa rồi cũng do quýnh lên mà không suy nghĩ kĩ, cái gì có thể nói cái gì không thể nói cô đều nói ra hết.

"Anh Luật..." Cô đi tới kéo tay Sở Luât, sau đó ôm chặt lấy: "Anh Luật. Anh còn nhớ không, trước kia là anh đốt xử với em tốt nhất, không phải anh nói muốn cưới em sao?"

"Cưới cô?" Sở Luật kéo tay Hạ Dĩ Hiên ra: "Tôi không có hứng thú cưới một cô gái như cô." Anh khinh thường cười nhạo: "Chẳng lẽ cô cho rằng Sở Luật tôi nguyện ý đi nhặt giày rách của người khác, đi lấy gái người khác đã chơi đùa chán."

"Hạ Nhược Tâm như vậy không phải anh cũng nhặt sao?" Hạ Dĩ Hiên vừa nghe những lời này liền tức giận: "Lúc trước chị ta cũng không phải chỉ có một người đàn ông, hiện tại không phải anh vẫn đem chị ấy theo bên người."

"Câm miệng!" Sở Luật đột nhiên trừng mắt, mắt anh đỏ lên như rắn độc, như dã thú, còn giống như một ác ma từ trong địa ngục bò ra.

Hạ Dĩ Hiên bị khiếp sợ, muốn khóc không dám khóc, muốn gọi không dám gọi, biểu tình trên mặt dường như ngưng tại đó. Cô nhớ Sở Luật ngày trước mặc kệ đối xử với người khác như nào nhưng đối với cô vẫn luôn cẩn thận che chở, trước nay anh đều không tức giận với cô, cũng không quát mắng cô. Vậy mà hôm nay lại vì Hạ Nhược Tâm mà uy hiếp đe dọa cô.

"Biến!" Sở Luật chỉ hướng cửa, nhịn xuống việc muốn ra tay với con mụ này. Những gì của ngày hôm nay đều do sự ích kỉ của Hạ Dĩ Hiên tạo thành, thế mà còn muốn hòa hảo lại với anh.

A, Sở Luật anh dễ dàng lừa gạt như vậy sao, muốn đến là đến muốn đi là đi, anh thiếu gái, thiếu đồ vật sao?

Hạ Dĩ Hiên bị dọa khiếp sợ, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Thư ký bên ngoài vừa thấy bộ dáng của Hạ Dĩ Hiên còn tưởng cô ta thấy quỷ. Kỳ thật Hạ Dĩ Hiên còn chưa phải thấy quỷ, cái cô thấy chính là ác quỷ, mà ác quỷ kia chính là Sở Luật.

Hạ Nhược Tâm vừa lên tầng mưới tám, mới ra ngoài lấy một chút nước thì thấy Hạ Dĩ Hiên chạy tới.

Cô hơi nhếch môi. Thật lạ Hạ Dĩ Hiên còn muốn cùng Sở Luật hợp lại. Cô ta theo Sở Luật nhiều năm như vậy chẳng lẽ lại không biết tình tình của anh ta, anh ta ghét nhất bị khi dễ, hận nhất là bị tính kế.

Hạ Dĩ Hiên đã gây ra cho Sở Luật nhiều tổn thương như vậy, Sở Luật sao có thể quay lại với cô ta.