Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 790




"Thuốc diệt côn trùng." Sở Luật nói.

Hạ Nhược Tâm chịu không nổi vỗ trán. Cô mở cửa ra, cũng đem các cửa sổ mở toang ra. Hiện tại cô nghi ngờ trí thông minh của người đàn ông này, phun nhiều thuốc diệt côn trùng như vậy sao anh ta còn ở đây, chẳng lẽ muốn mình bị giết như muỗi sao.

Cứ xem như Sở Luật muốn chết nhưng cô còn chưa muốn, cô còn phải nuôi con gái.

Cuối cùng bên trong cũng dễ thở một ít,lúc này Hạ Nhược Tâm mới đi tới đứng bên cạnh Sở Luật.

"Tổng giám đốc, xin hỏi bản kế hoạch có vấn đề gì không?"

"À..." Sở Luật lấy bản kế hoạch trên bàn xem, trên người đã thay quần áo khác nhưng tóc vẫn hơi ướt, thỉnh thoảng có giọt nước rỉ ra từ tóc rơi xuống làm ướt áo anh.

Lúc này Hạ Nhược Tâm có chút bần thần, kỳ thật cô muốn tìm xem Sở Luật và Tiểu Vũ Điểm có chỗ nào giống nhau, dường như Tiểu Vũ Điểm giống Sở Luật ở tai, vành tai giống như một viên trân châu.

"Em đang nhìn gì?" Sở Luật liếc mắt thấy Hạ Nhược Tâm như đang suy tư gì bèn lơ đãng hỏi một câu, thật sự anh cũng không trông cậy cô sẽ trả lời được gì hay ho, mỗi câu của cô đều như muốn đâm vào lòng anh.

"À," Hạ Nhược Tâm chậm rãi lấy lại suy nghĩ, "Anh với con gái tôi có vành tai rất giống nhau."

Tay Sở Luật hơi khựng lại, rồi làm như không có việc gì tiếp lục lật xem tài liệu của Hạ Nhược Tâm, sau đó ký xuống tên của mình rồi viết thêm tên mình ở dưới.

Anh đưa bản kế hoạch lại cho Hạ Nhược Tâm: "Tốt, Hạ tiểu thư, em có thể về rồi."

Hạ Nhược Tâm tiếp nhận bản kế hoạch trong tay anh nhưng trong lòng lại nói thầm, hôm nay anh ta bị sao vậy, tự nhiên nói chuyện tốt như vậy.

Lật tới tờ Sở Luật ký, hai chữ như rồng bay phượng múa làm cô rất hài lòng. Cô cầm bản kế hoạch trong tay vui vẻ đi ra ngoài.

Mới đầu ngày đã tốt như vậy, công việc hôm nay nhất định sẽ thuận lợi. Mà quả nhiên tiến độ công việc cực kỳ thuật lợi. Cô tìm vài giáo viên, về nhân phẩm cô tiếp xúc là rất được, đối với trẻ con rất kiên nhẫn, cũng rất thương yêu trẻ con. Cho nên phải chú ý đối xử tốt với họ mới được.

Qua mấy ngày nữa cô sẽ mang Tiểu Vũ Điểm đi một lần, trẻ con sẽ có cảm nhận của trẻ con mà người lớn không thấy được. Hơn nữa cô muốn con gái cùng đi chọn đồ vật cho lớp học, rất nhiều đồ vật mà trường học không dùng đến, cô muốn con gái mình đi xem để chọn được những gì trẻ con thích. Cô tin con gái mình sẽ làm được.

Thu dọn bàn làm việc xong, cũng đã đến giờ về, cô không giống như những người khác mà đi thang máy trực tiếp từ tầng mười bảy xuống tầng hầm, lấy xe đạp của mình rồi đi về nhà.

Một chiếc xe màu đen lướt qua trước mặt cô. Sở Luật dừng xe, hạ kính xe xuống: "Anh đưa em về."

Hạ Nhược Tâm đạp xe đi thẳng qua không liếc tới anh một cái.

Đến khi cô tới đón con gái thì người đàn ông kia đã đến sớm hơn một chút rồi.

Tiểu Vũ Điểm vui vẻ chạy tới.

"Đi thôi, mẹ đưa con về." Cô ôm con gái lên đặt ngồi vào ghế dành cho trẻ em ở phía sau, hai tay Tiểu Vũ Điểm khéo léo vịn lấy áo cô rồi ngoan ngoãn ngồi yên.

Nhà người khác đều đi ô tô đến đón nhưng Tiểu Vũ Điểm không sao cả, bé thích được ngồi sau xe mẹ, có thể nắm lấy áo mẹ, có thể cùng mẹ nói chuyện, còn có thể bắt lấy bác gió.

Sở Luật nhận mệnh đi theo phía sau hai mẹ con giống như một sứ giả bảo vệ. Đến khi các cô về nhà chuẩn bị ăn cơm thì anh vẫn ở bên ngoài, xe không đi người cũng ở đó.

Tiểu Vũ Điểm thừa dịp mẹ bận rộn liền tự mình chạy ra, một lúc sau bé kéo Sở Luật đi vào.

"Mẹ..." Tiểu Vũ Điểm cầm một ngón tay Sở Luật kéo: "Tiểu Vũ Điểm làm chuyện tốt, đem chú bị lạc đường mang về nhà. Lát nữa mẹ cùng Tiểu Vũ Điểm đưa chú về nhà được không?"

Hạ Nhược Tâm từ trong bếp đi ra, trong tay còn bê nồi canh, Sở Luật vội vàng kéo Tiểu Vũ Điểm về phía sau, tránh cho cô gái này nổi giận lại hất canh đuổi anh đi.

Sở Luật ôm con gái vào lòng, lặng lẽ nhéo nhéo tai con gái, rồi lại nhéo tai mình. Anh phát hiện quả nhiên giống như Hạ Nhược Tâm nói, tai Tiểu Vũ Điểm với tai anh giống nhau như đúc.

Anh rất vui sướng khi thấy được con gái với anh có một chút gì giống nhau.

Tiểu Vũ Điểm bò xuống chân Sở Luật, từ trong phòng ôm một quyển tập đọc, dẩu mông nhỏ ghé vào ghế rồi nghiêm túc lật sách. Sở Luật đi tới ngồi xổm trước mặt con gái, thấy sách có rất nhiều màu, mặt trên là một đám màu sắc sặc sỡ có truyện cổ tích bằng chữ Hán, có ghép vần, cũng có tranh vẽ, rất thích hợp cho trẻ con như Tiểu Vũ Điểm học vỡ lòng.

Lúc Hạ Nhược Tâm đi ra thấy được Sở Luật hạ mình quỳ dới mặt đất cùng Tiểu Vũ Điểm nhìn một cuốn sách, không biết Tiểu Vũ Điểm nói gì đó mà anh bỗng cười to.

Trong trí nhớ của cô người đàn ông này không thường cười, có điều thấy cách anh đối xử với con gái lúc này cô lại không khỏi thấy đau lòng. Có lẽ anh không phải là một người chồng tốt, cũng không phải là một người tốt, nhưng không thể không nói anh có thể được coi là một người cha tốt, tiếc là anh đã mất đi tư cách làm cha, hiện tại nhiều lắm chỉ là biết sai mà hối cải.

Sở Luật lại ở đây ăn chực được bữa cơm, cảm thấy thỏa mãn rời đi, hôm sau anh lại tới đây hối lộ, tất nhiên chỉ là tặng Tiểu Vũ Điểm một món quà nhỏ.

"Mẹ, mèo của Tiểu Vũ Điểm đẹp không?"

Tiểu Vũ Điểm ôm một con mèo bằng bàn tay màu trắng đi tới. Con mèo con này rất xinh đẹp, không giống những con mèo bình thường.

Hạ Nhược Tâm túm lấy con mèo trong lòng con gái xách lên, cô còn chưa quyết định có nuôi hay không, con mèo này tuy nhỏ nhưng móng vuốt rất nhọn, nếu cào bị thương con gái thì phải làm sao bây giờ.

"Yên tâm đi, đây là giống Garfield thuần chủng, tính cách cừng kì hiền, nó không thích làm gì chỉ thích ngủ."

Hạ Nhược Tâm cúi đầu đặt chú mèo con lên tay mình xem xét, chú mèo này chắc cũng chỉ mới cai sữa, cái mũi nhỏ trăng trắng, đầu đặc biệt to. Mà dường như nó phát hiện Hạ Nhược Tâm chăm chú nhìn, nhưng chỉ lười biếng mở mắt ra một chút sau đó lại ngủ rồi.

"Mẹ, giữ mèo con lại được không?" Tiểu Vũ Điểm nhìn Hạ Nhược Tâm trông ngóng, bé cố gắng kiễng chân lên kéo áo Hạ Nhược Tâm, vẻ mặt chờ mong, đôi mắt sáng lấp lánh thật sự khiến người ta khó có thể cự tuyệt.

Hạ Nhược Tâm lại nâng mèo con lên xem xét, lúc này nó vẫn đang ngủ.

Vậy thì giữ lại đi, rất khó để Tiểu Vũ Điểm thích cái gì, con mèo này nhỏ chắc cũng không gây thương tích cho người.