Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 800




Đôi mắt Sở Luật hơi tối lại, trên mặt anh còn lộ rõ dấu vết của một bàn tay, nếu với người khác có lẽ sẽ thấy rất buồn cười, nhưng đối với Sở Luật căn bản là không có tới nửa ý cười. Tin là không ai là không sợ chết, dám cười nhạo anh.

“Chú Hạ, xin hỏi Hạ Dĩ Hiên có nhà hay không?” Anh nhàn nhạt nói.

Hạ Minh Chính không biết Sở Luật muốn làm gì, cũng không thấy được trên mặt anh vẻ mặt là vui hay giận.

“À, cháu tìm Dĩ Hiên. Có, nó có nhà.”

“Dĩ Hiên…” Ông hướng lên lầu gọi to.

“Dĩ Hiên xuống mau, Sở Luật tới này.”

Hạ Dĩ Hiên trên lầu nghe được hai tiếng Sở Luật toàn thân đều run rẩy.

Tay cô hiện tại vẫn hơi hơi lạnh ngắt, cái loại sợ hãi này khiến cô có chút muốn điên cuồng.

Đứa nhỏ này, Hạ Minh Chính đứng lên muốn kéo con gái xuống, không phải mỗi ngày đều nhắc tới Sở Luật hay sao, hiện tại người đã tới vậy mà nó lại làm rùa đen. Kỳ thật trong lòng ông có một chút chờ mong lại có thể cùng Sở gia kết thành thân gia.

Tuy rằng ông biết ý tưởng này không thực tế, hai nhà đã xảy ra nhiều chuyện không hay như vậy. Nhưng không chừng thật đúng là có khả năng. Dẫu đúng là trước đây Sở Luật nhận sai người nhưng không thể phủ nhận chúng nó có mấy năm tình cảm, như ông với Thẩm Ý Quân lúc trước cũng không có bao nhiêu tình cảm nhưng hiện tại đều đã ở bên nhau nửa đời, đã không thể rời đi.

“Dĩ Hiên…” Ông lại gọi một câu, chuẩn bị lên lầu tự mình bắt Hạ Dĩ Hiên đi xuống.

“Không cần, chú Hạ, cháu tới tìm chú.”

Âm thanh Sở Luật vẫn rất nhạt không thấy được ít nhiều cảm tình trong đó, cũng khiến Hạ Minh Chính có chút xấu hổ.

Sao không nói sớm, làm ông vừa rồi…

Sở Luật cũng không giải thích cái gì, anh từ đầu đều không có nói tới tìm Hạ Dĩ Hiên, vẫn là Hạ Minh Chính quên rằng anh bị Hạ Dĩ Hiên lừa gạt sao.

“Luật, cháu có chuyện gì?” Hạ Minh Chính cuối cùng cũng phản ứng lại nhưng trong lòng ông vẫn luôn có chút áp lực, đáng tiếc mình không có con trai.

“Kỳ thật cũng không có chuyện gì.” Sở Luật đặt tay lên đầu gối mình,nhẹ nhàng nói.

“Cháu không hy vọng được thấy Hạ Dĩ Hiên ở công ty. Sở dĩ cô ấy có thể bước vào công ty cháu là do cháu nể mặt mũi của dì Thẩm, dù sao dì cũng là mẹ Nhược Tâm. Nhưng sự nhẫn nại của cháu cũng có hạn, nếu thêm một lần cháu không dám cam đoan không ném cô ấy ra ngoài.”

“Hạ gia cũng có uy tính và danh dự, chú Hạ hẳn không muốn bị mất mặt đúng không?”

Mặt Hạ Minh Chính nóng bừng, ông chỉ có thể gượng cười.

“Còn có…” Sở Luật nhẹ nhàng xoa mặt mình. “Tay lệnh ái không tồi, đáng tiếc đầu thai sai, nhìn thủ đoạn đánh người thật không tồi, không biết có phải học được ở chú không?”

Mặt Hạ Minh Chính càng thêm căng, hơn nữa không thể nói được gì.

Sở Luật đứng lên, anh không hy vọng thêm một lần đặt chân tới Hạ gia. Nơi này là ác mộng của Hạ Nhược Tâm, cũng là của anh.

Đến khi anh chuẩn bị đi về thì Thẩm Ý Quân chạy từ trên lầu xuống.

“Sở Luật, Nhược Tâm, Nhược Tâm của dì đâu?”

Sở Luật không có nhiều cảm tình với Thẩm Ý Quân, phụ nữ như vậy không xứng với một tiếng ‘mẹ’, đương nhiên anh cũng vậy, anh cũng không phải một người chồng tốt.

“Cháu nghĩ cô ấy không muốn gặp dì.” Biểu cảm trên mặt anh rất xa cách, cũng rất lạnh nhạt.

“Không có dì cô ấy rất tốt, tuy rằng có khi vất vả nhưng là tự lực cánh sinh, cô ấy không dựa vào ai, cũng không nợ ai.”

Thẩm Ý Quân giống như bị rút hết sức lực, môi run rẩy không nói được câu nào.

Ngoài trời không biết từ khi nào đã dần tối, nơi xa những đám mây đỏ rực ráng chiều.

Buổi tối Sở Luật lại qua ăn cơm, giữa hai người vẫn như mọi khi, không nói quá nhiều, mỗi người ăn cơm của chính mình mà thôi.

“Hôm nay anh đi Hạ gia.” Sở Luật đột nhiên nói, giống như lơ đãng, cũng giống như cố ý.

Hạ Nhược Tâm hơi dừng đũa, sau đó giống như không có chuyện gì tiếp tục ăn cơm.

“Dì hỏi em.”

“Vậy sao? Tôi không cần.” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nói.

Sở Luật đột nhiên có chút suy nghĩ, anh thật sự muốn hỏi một câu, anh ở đây em có cần không.

Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói ra, cũng không hỏi tới, anh sợ nhận được cũng một câu không sao cả, không quan hệ, không cần.

Một góc phòng khách là địa bàn của mèo con, Tiểu Vũ Điểm đang ngồi nhìn chăm Miêu Miêu. Bé cẩn thận bế mèo con lên dụi dụi vào mặt mình, bé thích cảm giác lông xù mềm mại như này.

Con mèo lười coi như cho Tiểu Vũ Điểm chút mặt mũi, nó thẻ lưỡi liếm liếm mặt chủ nhân, sau đó lại cuồn tròn lại ngủ.

“Hôm nay anh muốn ngủ cùng Tiểu Vũ Điểm được không?”

Ăn cơm xong Sở Luật hỏi Hạ Nhược Tâm, thật ra cũng là thỉnh cầu. Tất nhiên từ lúc biết con gái anh đều chưa từng ngủ với con gái, chưa từng đọc chuyện cổ tích cho con, không giúp bé xoa bóp chân nhỏ, cũng chưa từng nghe âm thanh trong trẻo gọi một tiếng ba.

Hạ Nhược Tâm đứng lên dọn dẹp bàn ăn. Sở Luật cho rằng cô sẽ không trả lời, cũng sẽ không đồng ý thì lại nghe được âm thanh ấm áp như mùa xuân tháng ba.

“Nếu bé đồng ý thì tôi không có ý kiến.”

Nói xong cô mới mang bát đũa vào phòng bếp.

Trên mặt Sở Luật đã hết vẻ buồn rầu, qua cơn mưa trời lại sáng. Tuy rằng anh vẫn không cười nhưng khóe môi đã cong lên, sự lạnh lẽo trong mắt đã mát lành như dòng nước.

Một tay Sở Luật ôm Tiểu Vũ Điểm, một tay cầm búp bê của Tiểu Vũ Điểm. Tiểu cô nương chỉ biết hôm nay được ngủ cùng chú, không có chút cảm xúc muốn bài xích.

Mở cửa ra, Tiểu Vũ Điểm giống như về lại nhà mình. Hạ Nhược Tâm không biết căn hộ của Sở Luật cũng trang hoàng giống hệt nhà cô, ngay cả đồ dùng gia đình cũng không khác mấy.

Vì điều tương tự này cho nên Tiểu Vũ Điểm cũng không để ý đây không phải nhà mình.

“Đến đây, chúng ta rửa chân.”

Sở Luật ôm con gái lên, đặt bé xuống ghế nhỏ, cho bé đặt chân vào chậu nước. Một bàn tay to sờ gót chân nhỏ của con gái, Tiểu Vũ Điểm lập tức cười lên khanh khách.