Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 809




Khi Tống Uyển đi rồi một bé gái mới chạy tới đứng trước mặt Quả Nhi đang ngồi xe lăn.

“Chị, chị với bà nói gì thế?” Bé mở to hai mắt tò mò hỏi.

“À, không nói cho em được.” Quả Nhi chớp chớp mắt hạt châu, vẫn luôn tươi cười rất đáng yêu.

Bé gái dẩu môi: “Chị không nói Tiểu Vũ Điểm cũng biết, bà muốn đồ vật của chị, đổi lấy tiền đúng không?”

“Có thể mọc ra được.” Quả Nhi kéo quần áo của mình.

“À,” Tiểu Vũ Điểm ngồi ở trên mặt đất, “có thể mọc ra được.” Bé lặp lại lời của Quả Nhi, nhưng bé cắn cắn bàn tay mình, bé đang nghĩ cách không để chị Quả Nhi đi, bởi vì bà kia, còn có chị nhỏ nữa, đối với Tiểu Vũ Điểm không tốt, nhất định cũng sẽ đối xử với chị Quả Nhi không tốt.

Ngày hôm sau Tống Uyển tới tiếp nhận Quả Nhi, bà chỉ nói mình cùng đứa nhỏ này rất hợp ý, hơn nữa cũng mang đi gặp Sở Tương, nói không chừng có bạn cùng lứa tới tâm tình Sở Tương cũng có thể tốt hơn một chút, điều này so với bệnh của trẻ cũng có chỗ lợi.

Viện trưởng không rõ nhưng tất nhiên là đồng ý, bà vẫn nói thêm một câu.

“Sở phu nhân, tôi thấy bà cùng anh em Lâm Thanh và Quả Nhi duyên phận cũng không cạn.”

Tống Uyển không rõ vì sao viện trưởng lại nói lời này, giữa bọn họ thì có duyên phận gì.

“Sở phu nhân quên mất rồi sao?” Viện trưởng cười giải thích. “Lúc trước Sở phu nhân muốn nhận nuôi chính là Tiểu Thanh, là anh của Quả Nhi. Nhưng Tiểu Thanh không muốn xa em gái của mình, cũng là bé gái chỉ có một chân.”

Lúc Tống Uyển đi ra, trong lòng vẫn không ngừng suy nghĩ về những lời nói của viện trưởng. Lúc trước bà muốn nhận nuôi Lâm Thanh, mà Quả Nhi là em gái của Lâm Thanh.

Trong nháy mắt bà thật sự muốn từ bỏ không làm tiếp, nhưng lại nghĩ mình đã lo lắng an bài hết thảy, còn có sinh mệnh của Sở Tương ở bệnh viện đang nguy cấp, cuối cùng vẫn hạ tâm tàn nhẫn.

Bà dẫn theo Quả Nhi bị mất một chân đi siêu thị, mua cho bé nhiều đồ vật, cặp sách quần áo linh tinh. Các bé gái mặt đồ này rất xinh đẹp, đương nhiên Quả Nhi cũng giống thế.

“Bà, có thể mua một bộ cho anh được không?” Bé nhỏ giọng nói. “Quả Nhi có quần áo mặc nhưng anh lại không có.”

“Được, bà cùng với cháu đi mua.” Tống Uyển sao có thể không đồng ý thỉnh cầu nho nhỏ của đứa trẻ này. Đừng nói một bộ, dẫu cả trăm bộ bà đều có thể mua. Rốt cuộc quần áo có thể kiếm lại được nhưng nội tạng dù có tiền cũng không mua được.

Bà mang theo Quả Nhi tới khu vực bán đồ cho bé trai mua cho Lâm Thanh không ít đồ, Quả Nhi ôm một đống quần áo hạnh phúc cười.

“Bà thật tốt.” Bé tủm tỉm nói mà không biết kỳ thật người bà hiền lành đang mỉm cười này căn bản là đang đẩy bé tới hố lửa. Bé đã chỉ có một chân, nếu lại thiếu một quả thận thì cả đời sau này biết sống như nào bây giờ.

Mà một câu ‘bà thật tốt’ này làm nụ cười Tống Uyển cứng đờ một chút.

Bà đã hẹn bác sĩ phẫu thuật trong hôm nay, bên kia đã chuẩn bị tốt, chờ đến khi kiểm tra nếu là tương thích thì lập tức có thể tiến hành phẫu thuật.

“Quả Nhi, giờ cháu về trước, một lát bà đến đón được không?”

Tống Uyển ngồi xuống nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt gầy yếu của Quả Nhi, so với Sở Tương thì Quả Nhi thật sự quá gầy, rất khó tin rằng bé đã sáu tuổi.

“Vâng ạ.” Quả Nhi vui vẻ đồng ý.

Đến khi về lại cô nhi viện, Tiểu Vũ Điểm lại tới tìm chị chơi.

“Một hồi bà tới đưa Quả Nhi đi cắt một thứ, chờ xong rồi chị lại về, chúng ta lại chơi cùng nhau.” Quả Nhi dùng đôi tay gầy yếu ôm Tiểu Vũ Điểm.

Tiểu Vũ Điểm kéo tay áo của Quả Nhi.

“Chị, không đi.”

Quả Nhi vẫn lớn hơn một chút nên cũng hiểu chuyện một ít. “Anh có nói, chuyện đã hứa với người khác sao có thể không làm, cho nên chị nhất định phải đi.”

Tiểu Vũ Điểm ngồi ở bậc cầu thang, bé ngẩng mặt lên không thể nào vui vẻ. Một lúc có người đi tới, Tiểu Vũ Điểm nghe được tiếng động bèn vội vàng nấp đi, sau đó liền thấy người bà kia lại tới, bà cùng chị đang cười, rồi sau đó có một chú ôm chị lên.

Tiểu Vũ Điểm cắn cắn tay mình, bé lén đi theo. Đi được một nửa Tống Uyển đột nhiên cảm thấy bụng mình không thoải mái, bà nói với người đàn ông: “Các ngươi đem đứa bé này vào bên trong, nếu thật sự tốt thì có thể trực tiếp phẫu thuật.”

“Chúng tôi biết rồi.” Người đàn ông lễ phép trả lời, trên mặt cũng không có nhiều biểu cảm.

“Giữ cái miệng lại, không cần nói nhiều lời.” Tống Uyển lại cảnh cáo một tiếng.

Người đàn ông gật đầu rồi ôm đứa bé đi. Quả Nhi đang bị ôm không hiểu họ đang nói gì, lát nữa bé sẽ trở về, muốn cùng anh và em Tiểu Vũ Điểm chơi với nhau.

Người đàn ông đặt Quả nhi ở ghế sau xe, vừa đúng lúc chuông điện thoại reo, gã xuống nghe điện thoại không thấy được một thân hình nho nhỏ đã chạy tới chui vào trong xe.

“Tiểu…” Quả Nhi giật mình. Tiểu Vũ Điểm đưa một ngón tay lên miệng.

“Suỵt, chị, chúng ta chơi trốn tìm nha.” Bé nói rồi giấu thân mình đi. Quả Nhi khẽ mỉm cười, ừ, chơi trốn tìm không để người khác tìm thấy.

Sau đó không lâu người đàn ông lên xe lái rời đi, Tiểu Vũ Điểm vẫn trốn kĩ, không để bị phát hiện. Mỗi khi bé cùng mẹ chơi trốn tìm thì mẹ đều không tìm được bé…

Xe đi rất nhanh, hai đứa nhỏ có chút mơ màng sắp ngủ, vừa lúc một cái gối trên xe rơi xuống trước mặt Tiểu Vũ Điểm. Người bé quá nhỏ nên đã cuộn lại núp dưới cái gối.

Xe ngừng lại, người đàn ông đi xuống, gã mở cửa xe ôm lấy Quả Nhi đi ra ngoài, gã có thấy cái gối rơi xuống nhưng cũng không làm gì. Sau đó lại gã đóng cửa bước đi, nhưng đi được vài bước gã có cảm giác cửa xe vẫn chưa đóng vào hẳn, gã nhìn xuống đứa bé trong lòng ngực rồi tặc lưỡi thôi kệ, gã sợ cành mẹ đẻ cành con, vẫn mang đứa trẻ này vào bên trong trước đã.

Gã không biết mình vừa rời đi thì một đứa bé từ trong xe thò mặt ra, sau đó lon ton chạy theo. 

- ----

P/s: Mọi bình luận spoil về nội dung truyện mình sẽ ẩn đi nhé. Mình vừa đọc vừa chuyển ngữ nên không muốn bị mất hứng.