Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 853




Ở nơi này rồi ngươi còn muốn có được cơm ngon sao, lại muốn người khác gọi tới ăn, để dành phần cho ngươi sao.

Hạ Nhược Tâm bắt đầu có cảm giác không tốt, các cô đang đi vào một nơi không có gì đáng sợ nhưng chính là cũng lại rất đáng sợ, tuy ràng không biết các cô ở đây làm gì nhưng giữa các cô gái đã bắt đầu có sự tranh đấu rồi.

Không phải vì tiền, không phải vì đàn ông, mà vì một cái mạng.

Ngày hôm sau trời nắng chói chang.

Tiếng ‘rầm’ cửa bị đạp vang lên, Hạ Nhược Tâm vội vàng ngồi dậy, Thẩm Vi cũng vậy. Cô vừa dụi hai mắt của mình, đi giày vào thì người phụ nữ cao lớn vạm vỡ đã đi tới, vươn tay chỉ từng người các cô.

Nhược Tâm biết, cô ta là đang kiểm kê số người.

Kỳ thật không ai tính tới việc chạy trốn, cũng có thể là hiện tại mới là ngày đầu tiên, nơi này như thế nào đều không biết, sao có thể chạy, mà chạy đi đâu được.

Đếm người xong lại cho các cô một ít đồ vật, có ca lớn, Hạ Nhược Tâm cầm cả một cái mâm cong như chảo, Hạ Nhược Tâm cũng không biết có lợi ích gì không, nhưng lúc cô ra tới xem thì thấy rõ, nơi này dường như chỉ có phụ nữ mà không có đàn ông.

Cô quay đầu lại liếc Thẩm Vi một cái, Thẩm Vi cúi đầu, hơi nhoẻn miệng cười. Kết quả như vậy cũng coi như là tốt đi, ít nhất nơi này không có đàn ông, cũng liền ý nghĩa các cô sẽ không phải chịu sự cưỡng bức kia.

Có thể sẽ vất vả một ít, da thịt chịu một chút khổ cực, nhưng tóm lại vẫn là có hy vọng, vẫn có thể sống sót ra ngoài, sạch sẽ tồn tại ra ngoài.

Người phụ nữ to béo kia lại đưa các cô tới một bờ sông xa xa, lúc này Hạ Nhược Tâm rốt cuộc đã biết được các cô ở chỗ này làm gì.

Là đãi vàng, đúng vậy, chính là đãi vàng.

Các cô sẽ dùng cái mâm lớn mang theo, ngày qua ngày, năm này qua năm khác đứng ở giữa đám bùn, từ bên trong đào những hạt vàng hoặc cát vàng, như vậy thì các cô đang ở trong một vùng quặng, chỉ là không biết chỗ này rốt cuộc là nơi nào.

Đột nhiên mông cô tê rần, phía sau có người đá mạnh vào người cô khiến cô suýt chút nữa ngã lăn ra mặt đất.

Thẩm Vi muốn tiến lên một bước, Hạ Nhược Tâm vội vàng giữ tay cô lại, lắc đầu với cô. Các cô tốt nhất không nên làm gì, những người này có lẽ cũng giống như các thủy thủ kia, căn bản không coi các cô là con người, nói đánh liền đánh, nói giết liền giết.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Thẩm Vi chỉ có thể nhịn xuống.

Người phụ nữ to béo eo đại bàng lại đứng đó hét to, hẳn là đuổi các cô xuống nước.

Hạ Nhược Tâm xuống nước, mặc dù thời tiết có thể nói là nóng bức nhưng nước ở đây lại rất lạnh, chân vừa chạm vào nước cảm giác lạnh thấu xương liền chạy khắp toàn thân.

Cô học bộ dáng những người khác, lấy ca cào ít bùn đổ vào mâm, chỉ là khi đặt mâm xuống, đừng nói là vàng, dù chỉ là bạc cũng không nhìn thấy chút gì.

Cho nên đây mới gọi là đãi vàng, nếu vàng có thể dễ dàng đào như vậy thì không có khả năng sẽ đến lượt các cô ở đây.

Cô lau mồ hôi trên mặt của mình, ánh nắng mặt trời nóng rát chiếu lên mặt đất, trán của cô đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng phía dưới chân lại tê rần, lạnh băng.

Phụ nữ mỗi tháng đều có mấy ngày, ba tháng ở trên thuyền kia kỳ thật cô cũng không để ý đã trải qua như nào, chỉ biết quần ướt rồi lại khô, cũng may cô mặc quần sẫm màu, ngoại trừ có thể ngửi được trên người cô có một ít mùi máu tươi thì không nhìn thấy được cô có chút gì kì lạ.

Một tay cô ôm lấy bụng của mình, chịu đựng cảm giác đau đớn truyền đến, rốt cuộc máu đã theo chân cô chảy xuống dưới. Đau đớn truyền đến khiến đầu cô đều toát ra mồ hôi lạnh, tay chân cũng lạnh lẽo.

Cô nhịn không được buông mâm ra, mụ béo phụ trách trông coi các cô hướng về phía cô mắng, tuy rằng không biết mụ ta mắng cái gì nhưng Hạ Nhược Tâm biết hẳn mụ ta muốn đẩy cô xuống sống đi.

Cô từng bước đi về phía trước, sắc mặt mụ béo càng kém đi một ít.

Mụ cầm một thay gỗ đánh xuống bả vai cô, Hạ Nhược Tâm chịu đau, cũng kêu lên một tiếng, mà quần cô lại chảy xuống một ít máu.

Cô chịu đựng đau đớn, chỉ chỉ vào bụng mình, lại chỉ chỉ một chút máu trên mặt đất.

Mắt mụ béo nheo lại, nhìn cô khinh thường, mụ ta lại giơ gậy trong tay hướng Hạ Nhược Tâm đánh. Hạ Nhược Tâm sợ đau, chỉ có thể không ngừng lui về phía sau, đến khi vào hẳn trong nước, nháy băng giá lại từ chân cô chạy lên, cũng khiến bụng cô cùng thân thể không khỏi rùng mình một cái, sự đau đớn từ bụng lan ra khiến cô choáng váng.

Thẩm Vi vội vàng đỡ cô phía sau.

“Sao thế?”

Hạ Nhược Tâm cười khổ. “Chẳng ra gì, bà dì tới, đau.”

Thẩm Vi nắm chặt cánh tay cô, lại không biết phải nói gì. Có thể nói gì được, ngoại trừ các cô mới tới đây còn có một ít đã ở đây trước, da bọn họ đều đã đen sạm, cũng không nhìn ra được trước đây bọn họ trông như nào, chỉ lặng lẽ lặp đi lặp lại những động tác giống nhau.

Hạ Nhược Tâm một tay ôm bụng mình, một tay đẩy đẩy tay áo Thẩm Vi. Đừng đứng đây, một hồi những người kia sẽ nhìn thấy. Mà quả nhiên mụ béo đã chú ý các cô ở nơi này, cô cũng phát hiện trong mắt mụ ta đã có một ít không kiên nhẫn, mà không kiên nhẫn thì khả năng chính là sẽ có đòn roi. Ngón tay thô của mụ cầm lấy thanh gỗ đặt bên cạnh ghế, thỉnh thoảng đập đập vào lòng bàn tay mình cảnh cáo mọi người, cũng đủ cho các cô thấy sợ hãi.

Hạ Nhược Tâm vội vàng kéo Thẩm Vi đi làm việc, lúc này mụ béo mới buông gậy xuống, chân mụ rung rung, trên đầu mụ có ô để che, một bên có nước để uống, một bên có hạt dưa để cắn.

Bụng Hạ Nhược Tâm đau muốn bệnh nhưng chỉ có thể cố gắng chịu đựng, sau một lúc quần áo trên người đã ướt đẫm, mà trán của cô cũng đã toát ra không ít mồ hôi lạnh.

Lại nhìn qua những người khác, kỳ thật cũng giống cô. Chẳng qua người khác thấy nóng còn cô lại lạnh.

Tới thời điểm giữa trưa, cánh tay của cô đã mỏi không nhấc lên được, mặt trời cũng đã lên tới đỉnh đầu, lúc này là thời tiết oi bức nhất. Mà nơi này thời tiết cũng thật kì lạ, ban ngày nóng như vậy, có khi còn gần bốn mươi độ, nhưng nước sông lại cực kì lạnh, hơn nữa khi đêm xuống lại vẫn muốn đắp chăn. Nơi này quả thật có chút không khoa học nhưng hiện thực chính là như thế.

Đây là một nơi kì quái, cũng là một nơi tới tận hiện giờ cô cùng Thẩm Vi cũng không biết là nơi nào.