Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 879




“Không phải chị cũng chia cho em sao.” Hạ Nhược Tâm uống canh một cách thỏa mãn, chẳng cần bát canh này có được bao hơn vị, nói trắng ra kỳ thật cũng chỉ giống như một bát canh cặn.

Thẩm Vi dùng đôi tay ôm lấy bát: “Nếu mỗi ngày đều có thể uống thì tốt biết bao.”

“Em cũng mong thế.” Hạ Nhược Tâm cười cười. Thật sự cô muốn nói bát canh này chia ra mới ngon đến thế, chứ nếu mặc kệ là cô hay Thẩm Vi, nếu trên đời chỉ còn lại một người thì cuộc sống sẽ gian nan không thể tưởng tượng nổi.

Đúng vậy, thật tốt, có canh là tốt.

Cho dù là một nửa, chẳng sợ chỉ là một nửa, ít nhất còn có thể có người để sẻ chia.

Không giống như những người khác, cũng chỉ như một cái xác không hồn tới già, cũng có thể không tới được già.

Mà các cô không biết, lúc này có một con thuyền phương xa đang hướng tới, trong đại dương mênh mông chỉ có một cánh buồm cô độc, thỉnh thoảng sẽ nghênh đón một trận gió biển, rồi sau đó lại tung bay.

Trên sàn nhà dường như chao đổi một chút, Sở Luật mở hai mắt, hàng ngày đã sớm quen như vậy. Dưới chân không có mặt đất, dưới một chút chỉ là nước biển.

Cửa mở ra, một thùng không lớn được bê tới, bên trong có một ít bánh.

Mọi người bị đói đều ào ào xông lên, trong đó có một gã lấy hai cái, gã đi tới ngồi bên cạnh Sở Luật đưa cho anh một cái. Sau đó tự mình ngồi đó ăn.

Gã này chính là kẻ lần trước bị Sở Luật một chân đá ngã lăn, đến nên vì sao hiện tại gã lại chân chó như vậy, có lẽ là bị đá sợ, nhưng có người hầu hạ, Sở Luật cũng không phản đối.

Cũng không biết bọn họ còn bao lâu mới có thể đến, lộ trình là một tháng, không đúng, phải là hải trình.

Anh nhắm mắt lại, bánh bột ngô trong tay cũng từng miếng từng miếng ăn vào. Cũng không còn quá khó ăn như trước, chỉ là vẫn không có chút vị gì, thời gian càng trôi qua trong lòng anh càng thêm buồn bực.

Rồi tới một ngày, thân thuyền đột nhiên ngừng lại xóc nảy vài cái, nháy mắt yên ắng trở lại.

Tới rồi, Sở Luật mở hai mắt, cửa thuyền bị mở ra, từ bên ngoài cũng truyền vào không ít ánh sáng. Đây cũng là ngày bọn họ nhìn thấy nhiều ánh sáng nhất.

Những kẻ bên ngoài vội vàng khuân vác hàng hóa, bọn họ bên trong vẫn phải né tránh cho những kẻ đó khuân hàng ra, khả năng hiện tại cũng chưa đến lượt họ.

Đến lúc trời đã ngả tối, những gã thủy thủ đem đuổi mấy chục người ra, bởi vì trời đã tối cho nên đôi mắt cũng đều không khó chịu.

Sở Luật nheo mắt lại, cũng nghe được tiếng những gã kia nói chuyện.

“Giao hàng buổi tối.”

“Đúng vậy, giao buổi tối tốt hơn. Ban ngày đưa những người này ra như lần trước có vài đôi mắt bị mù, không ít người mắt có vấn đề, sau này cứ giao hàng buổi tối là tốt nhất.”

“Trói bọn họ lại rồi mang đồ lên, tránh cho họ trốn thoát gây phiền toái. Đến nơi này lại có chuyện xảy ra thì thật mất hứng.”

Có một thủy thủ cầm xích sắt tới sau đó đem những người đàn ông trong này trói lại.

Sở Luật vươn tay của mình, không giãy giụa để người kia trói tay mình. Anh cũng không lo lắng mình sẽ ở đây trong bao lâu, chỉ cần nhận được tín hiệu đến sẽ có trực thăng đưa anh ra khỏi nơi này, đến lúc đó ai cũng không ngăn cản được.

Biển rộng không chừng, là nguy hiểm anh sẽ không tới, nếu không vạn toàn chuẩn bị cho mọi tình huống anh sẽ không ngốc đi tìm, chưa tìm được người muốn tìm thì đã tự đem chính mình vào nguy hiểm.

Mấy chục gã đàn ông bị dây sắt trói lấy, từng người nối nhau đi về phía trước, đến khi bọn họ bị kéo qua giữa một quặng mỏ rất lớn, trước mắt có một con sông rộng, nơi này chính là sông có vàng cát.

Sở Luật cúi đầu, tai vẫn chú ý nghe những người này nói chuyện, nhưng bọn họ đều dùng ngôn ngữ bản địa để nói, đại khái chính là ngôn ngữ của dân ở đây cho nên anh bất lực, anh biết năm ngoại ngữ nhưng không có ngôn ngữ dân nơi này.

Có một mụ béo thô da đen đi tới, mụ ta xoa nắn trên người từng người đàn ông, xoa nắn những người này giống như không vừa lòng. Cho đến khi mụ đi tới trước mặt Sở Luật, tay cũng đặt trên cánh tay Sở Luật, sau đó bóp một chút.

Mụ đưa mắt lên, cũng cảm thấy diện mạo gã trước mặt không tồi, hơn nữa gã này so với mọi người cao hơn gần một cái đầu. Đúng vậy, Sở Luật cao gần 1m88, hoàn toàn là đủ tiêu chuẩn làm người mẫu, mặc quần áo cũng tự nhiên rất hợp, liền tính đứng giữa một đống mỹ nhân cũng vẫn là hạc trong bầy gà. Khuôn mặt anh cũng không tồi, chưa cần nói tới rất đẹp trai mà toàn thân đã toát ra soái khí, đặc biệt mấy năm nay tính tình anh càng thêm trầm tĩnh, cho nên cái loại mị lực ẩn ẩn này cực dễ khiến tâm hồn phụ nữ xao động.

Mụ béo da đen đá lông nheo với Sở Luật, sau đó tay đặt trên ngực Sở Luật đùa giỡn sờ soạng một chút, dường như muốn nhắn nhủ điều gì.

Sở Luật giả vờ như không biết, mắt vẫn nhìn sang một bên.

Mụ béo lúc này mới đứng thẳng người, lại đi xem những người khác, xem có bệnh hay có bị thiếu cánh tay gãy chân không, phế phẩm như vậy nơi này tuyệt đối không cần.

Sau đó bọn họ vài người ra giá, nghe không hiểu bọn họ nói bao nhiêu tiền, chỉ là nghe bọn họ nói qua nói lại dường như vẫn không đạt được mức giá chung, cuối cùng sau nửa ngày trả giá mụ béo mới lấy ra một cái túi nhỏ.

Gã đàn ông mang bọn họ tới đây bán tiếp nhận cái túi, bên trong là một ít vàng.

Sở Luật hạ mặt, ngay cả đôi mắt đen cũng âm trầm lên, Sở Luật hắn mà chỉ giá trị một túi vàng nhỏ như vậy sao, thật đúng bị bán rẻ, vẫn là bán rất rẻ. Đấy là anh còn quên mất, số vàng này không phải mua mình anh mà là tất cả những người này.

Hai bên thanh toán xong bọn họ liền bị đưa tới một gian phòng bằng gỗ không lớn lắm, bên trong không có giường, chỉ có hai tấm phản lớn làm giường chung, cũng không phải sẽ chia đủ cho mỗi người, ai không tới kịp liền phải ngủ trên mặt đất. Mỗi người cũng có được một cái chăn, đây không phải là những kẻ trên đảo hào phóng cho, mà bởi vì thời tiết nơi này thật sự khắc nghiệt, nếu không có chăn sợ là ai cũng sẽ bị đông cứng mà chết. Sau đó không lâu có người đưa chăn đến, nhưng đều là phụ nữ mà không có đàn ông.

Sở Luật có nghe nói tới phong lục rất kỳ quái, phụ nữ sẽ xuất đầu lộ diện ở bên ngoài còn đàn ông thì không, có lẽ giống như với Nữ Nhi Quốc, ở nơi này chính là nữ quyền tối thượng, cũng không biết có phải vậy không.