Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1117: Học tốt không bằng xinh đẹp, xinh đẹp không bằng phù hợp




Sau đó cô đi tới thang máy. Những người đồng nghiệp của cô cũng cùng nhau so chiêu sính sẽ, những người này các phương diện đều ưu tú hơn cô, lúc này đều đang đứng chờ trước mấy thang máy.

Một thang máy vừa mới xuống, vài người đều sải bước vào, một hồi thang máy truyền đến tiếng thông báo thang máy quá tải, đã quá số người, người tiến vào cuối cùng lại đi ra ngoài.

Đã thật lâu tập đoàn Sở Thị không nhận một lượng lớn nhân tài như vậy, một phần là vì bọn họ đã chuyển từ tòa nhà mười tám tầng lên tòa nhà hai mươi tám tầng, một phần khác là cảng Hàng Ngọc cũng sắp làm xong, nơi đó cần số lượng nhân tài lớn để quản lý, cho nên lúc này mới có nhiều người tới như vậy.

Dương Nhược Lâm xếp hạng cuối cùng, nhưng đột nhiên cô nhớ ra chuyện gì, vội vàng đi sang một thang máy khác, trên thang máy viết hai chữ ‘chuyên dụng’.

Cô tìm kiếm trong túi xách nửa ngày, ánh mắt những người khác nhìn cô như nhìn kẻ ngốc. Cô lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ, quẹt vào bộ phận cảm ứng.

Thang máy ‘ting’ một tiếng, mở ra.

Cô đi vào trong ánh mắt chần chờ cùng hâm mộ của mọi người, thang máy đóng lại, lúc này cô mới thở ra một hơi, vỗ vỗ ngực mình.

Thang máy nhanh chóng tiến lên trên. Nói thật, cô thực sự có chút sợ hãi, thang máy lớn như vậy mà chỉ có một mình cô. Tầng mười, tầng hai mươi, tầng hai mươi tám, nếu bị rơi xuống thì có lẽ sẽ bị thịt nát xương tan. Thẳng đến ‘ting’ một tiếng, cửa thang máy mở ra, cô lảo đảo bước ra khỏi thang máy.

“Cô không sao chứ?” Thư ký Tiểu Trần vừa thấy cô gái đi từ trong thang máy ra có chút hoảng sợ, đây là bị sao mà lại trắng bệch như vậy.

“Xin lỗi, tôi không quen đi thang máy cao như vậy.” Dương Nhược Lâm cố gắng đứng thẳng thân thể, hai chân mềm nhũn cảm giác đứng không vững, vẫn không ngừng run rẩy, suýt chút nữa quỵ trên mặt đất.

“Không sao đâu, quen sẽ ổn thôi.”

Thư ký Tiểu Trần cười, nhưng nhìn thấy gương mặt này của Dương Nhược Lâm liền nghĩ tới điều gì đó, nhưng cô biết điều cũng không nhiều lời, đương nhiên cũng không hỏi nhiều.

“Cô là Dương tiểu thư phải không?” Ánh mắt của cô dừng trên thẻ nhân viên tạm thời Dương Nhược Lâm đang đeo trên cổ, cũng có thể khẳng định.

“Vâng, là tôi.”

Dương Nhược Lâm đứng thẳng thân thể, cuối cùng cũng khống chế được cho cơ thể thăng bằng, nhưng người cô vẫn hơi lảo đảo, đương nhiên không phải vì động đất mà vì hai chân cô đang đi giày cao gót.

“Đây là bàn làm việc của cô.” Thư ký Tiểu Trần chỉ vào một chiếc bàn làm việc, nói. Nhưng thật sự thì trong lòng cô vẫn có chút không thoải mái, đây vốn là chỗ của Tiểu Hoa, Tiểu Hoa còn chưa đi bao lâu đã bắt đầu thay đổi chủ nhân.

Nhưng gương mặt kia…

Hiện tại cuối cùng cô cũng biết cái là ‘học tốt không bằng xinh đẹp, xinh đẹp không bằng phù hợp’. Mà cô gái Dương Nhược Lâm này thật sự không thể không nói có một gương mặt quá đẹp. Lúc trước cô phải bò phá đầu gối mới khó khăn có được vị trí này, những năm gần đây vẫn phải cẩn trọng, nơm nớp lo sợ, mỗi ngày đều căng thẳng mới có thể giữ chức thư ký này, kết quả người ta chỉ cần có một khuôn mặt phù hợp đã được trực tiếp vào.

Nói thật, trong lòng cô có chút tiểu nhân, phải, rất không cam lòng.

Nhưng là, vẫn một câu kia, học tốt không bằng xinh đẹp, xinh đẹp không bằng phù hợp.

“Cảm ơn.” Dương Nhược Lâm không phát biện sự bất thường ở thư ký Tiểu Trần, cô ngồi vào vị trí của mình, mông đặt xuống rồi liền bình tĩnh, chân không còn run người cũng không còn hoảng hốt.

Nhưng cô nhìn chiếc bàn trống không của mình.

“Xin hỏi, tôi cần phải làm gi?” Cô ngượng ngùng hỏi.

Đã lâu như vậy cô vẫn không biết rốt cuộc mình sẽ làm công việc gì.

“Trong ngăn kéo có một tờ nội quy nhân viên, trước tiên là cô cần nhớ kỹ, sau một tuần nhân viên mới vào sẽ phải trải qua sát hạch lại, chính là hỏi về vấn đề này, tất cả mọi người đều như vậy.”

Dương Nhược Lâm vội vàng mở ngăn kéo ra, quả nhiên bên trong có một bản nội quy cho nhân viên rất dày. Cả cuốn này phải nhớ hết sao, cô vốn dĩ muốn hỏi nhưng thấy thư ký Tiểu Trần đang bận rộn nên ngại làm phiền.

À, sát hạch nhân viên mới hẳn là yêu cầu phải nhớ hết rồi.

Cô bắt đầu lật từng tờ từng tờ, cảm giác giống như những ngày thi đại học, nhưng đã lâu không dùng tới đầu óc, cô cảm giác đầu óc mình như đã bị rỉ sét, nhớ một nửa lại quên mất hơn một nửa.

Cô không biết, lúc này cửa văn phòng tổng giám đốc được mở ra, từ bên trong một bé gái bước ra, trên người bé mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, mái tóc thật dài xõa sau lưng hơi cuốn lọn, còn nhuộm hightligh một chút. Bé rất xinh đẹp, giống như búp bê Barbie, có làn da hồng hào, đôi mắt đen to, còn có khuôn mặt bụ bẫm mềm mại.

Bé chạy tới trước mặt Dương Nhược Lâm, hai tay khẽ nắm lấy ở phía sau, sau đó ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm cô nửa ngày, đến khi cửa lại được mở ra, một người đàn ông cao lớn từ bên trong bước ra, trong tay anh cầm một bình nước, một cái nón kết nhỏ, còn có một kính râm trẻ em.

Bé ngoái đầu lại nhìn, rồi chạy về phía người đàn ông.

Anh ngồi xổm thân mình, đem bình nước nhét vào túi, đội nón lên cho con gái, đeo kính râm vào cho con gái, mà anh cũng đeo một chiếc.

Một tay bế con gái lên, anh đi hướng về phía thang máy.

Thư ký Tiểu Trần vội vàng đứng lên.

“Chào tổng giám đốc ạ.”

“Ừ.” Sở Luật nhàn nhạt đáp lời, mắt cũng không liếc sang cứ như vậy rời đi. Dương Nhược Lâm vừa nghe những lời này cũng hoảng sợ đứng lên, vội vàng theo tiếng thư ký Tiểu Trần nói một câu, chào tổng giám đốc.

Chỉ là cô ngẩng mặt lên lại phát hiện ra không có ai cả.

“Đi xuống rồi.” Thư ký Tiểu Trần chỉ thang máy. “Vừa mới xuống.”

Dương Nhược Lâm vội vàng ngồi xuống, tiếp tục cầm lấy bản nội quy công ty, cô trộm lấy điện thoại liếc nhìn, mới hơn bốn giờ, tổng giám đốc tan làm thật sớm nha.

Quả nhiên làm ông chủ thật tốt, có thể về sớm, cũng có thể đến trễ.