Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1129: Bị Dọa




Tầm mắt của anh dừng trên người Dương Nhược Lâm, trong lòng có nhiều ít nỗi phập phồng, trong mắt anh cũng không hiện lên quá nhiều cảm tình. Cho dù đối tượng này có gương mặt tương tự nhưng anh biết đây không phải là cô ấy, chỉ là có một khuôn mặt tương tự, nếu cần một khuôn mặt giống thì người trên đời này có rất nhiều, cũng có rất nhiều cách, động vào dao kéo chẳng hạn.

Đây chỉ là vừa lúc anh gặp được, cũng chỉ là vừa đủ giống nhau.

Lục Cẩm Vinh còn muốn nói gì đó thì điện thoại trong túi anh lại vang lên.

“Anh, đồ anh cần em tìm anh đặt ở đâu? Em đã tìm hết một vòng cũng không thấy. A, Charlie, đừng cắn giày…” Bên kia dường như có tiếng chó sủa cùng với lời không vui vẻ của Lục Tiểu Hoa răn dạy.

“Có lẽ anh nhớ nhầm.” Vịnh Cẩm Vinh xoa nhẹ trán mình, kỳ thật nào có đồ vật anh bỏ quên, anh buông điện thoại xuống lại thoáng nhìn đứa bé trong lòng Sở Luật, trong mắt anh hiện lên một tia phức tạp.

Biết làm sao bây giờ, không ai ngờ chuyện sẽ biến thành như nay?

“Cẩm Vinh!” Giọng Sở Luật khàn khàn khiến lòng Lục Cẩm Vinh đang phức tạp lại hiện lên một ít tăm tối.

“Cảm ơn anh.”

“Cảm ơn tôi cái gì?” Lục Cẩm Vinh cảm thấy mình không cần anh ta cảm ơn, dường như anh còn đã tính kế với người đàn ông này không chỉ một lần.

“Cảm ơn những gì em gái anh đã làm, cảm ơn em gái anh đã trả thù thay cho cô ấy tuy rằng tôi không biết vì sao cô ấy lại làm như vậy.” Sở Luật nhẹ nhàng vỗ về con gái, dỗ con gái ngủ, bởi vì anh biết Tiểu Vũ Điểm đã mệt. Bé đang cắn tay của mình, lông mi thật dài thỉnh thoảng run run, bộ dáng này là sắp ngủ rồi.

“Không cần.” Lục Cẩm Vinh xoay người đi không để Sở Luật phát hiện sự phức tạp trong mắt anh. “Có lẽ anh không biết em gái tôi vốn suýt chết vì tai nạn giao thông, là cô ấy đã cứu em gái tôi, em gái tôi đã hứa báo thù thay cho cô ấy, anh cũng không cần cảm ơn lần nữa, dù sao cô ấy cũng đã chết.”

Anh lấy cớ như vậy không biết Sở Luật có nghi ngờ không nhưng đây cũng là cái cớ thích hợp nhất anh có thể nghĩ ra.

Sở Luật không nói gì, trái tim anh đau đớn, rốt cuộc một tia hy vọng cuối cùng cũng đã sụp đổ, đã đứt gãy, đã không còn. Anh không có tự hỏi lại vấn đề này, bởi vì là nguyên nhân gì cũng không quan trọng, cô ấy đã chết, rốt cuộc là không thể về được, anh không có người mình yêu, Tiểu Vũ Điểm cũng đã không còn mẹ.

Lục Cẩm Vinh đi ra ngoài, lúc ánh nắng chiếu lên người anh lại là lúc anh cảm thấy một loại lạnh lẽo đáng sợ.

Anh lấy điện thoại ra đưa lên tai.

“Cao Dật, là tôi. Tôi có chuyện muốn nói với anh…”

***

Sở Luật nắm tay con gái dắt đi, anh bước rất chậm phối hợp với bước chân của con gái.

Tiểu Vũ Điểm đội trên đầu một chiếc mũ hồng nhạt, phía dưới chiếc mũ là đôi mắt to đen cùng chiếc cằm nhọn nhọn, đôi môi phấn nộn khẽ mấp máy, bé không cười, biểu tình trên mặt cực kỳ giống người cha đang nắm tay bé.

Sau lưng bé là mái tóc đã dài gần tới eo được uốn thành những lọn tóc nhỏ, cũng nhộm phớt vàng rất đẹp. Lúc này ánh mặt trời chiếu lên thân mình bé giống như được nhuộm vàng bởi nắng, ngay cả lông mi cũng nhiễm ít sắc vàng theo.

“Tiểu Vũ Điểm…” Đột nhiên một giọng truyền đến khiến Tiểu Vũ Điểm dừng bước chân.

Bé ngẩng mặt lên thấy một người đàn ông rất cao đứng ở xa xa, bé mím môi lại, đôi mắt to vẫn nhìn chằm chằm người đàn ông phía trước.

“Tiểu Vũ Điểm!” Người đàn ông lại gọi một tiếng, sau đó anh đi tới đứng trước mặt Tiểu Vũ Điểm, rồi chậm rãi ngồi xổm xuống vươn tay hướng tới bé: “Con không nhớ ba sao, là ba đây, là ba đây.”

Tiểu Vũ Điểm nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, bé tiến lên một bước rồi dừng lại, Sở Luật đứng yên tại chỗ không ngăn cản điều gì, nếu Cao Dật có thể giúp Tiểu Vũ Điểm mở miệng nói chuyện thì anh nguyện đem một nửa con gái mình phân cho anh ta, nói trắng ra là anh cũng không quên mạng sống của con gái anh được Cao Dật cứu về một lần.

Bé đứng tại chỗ hơi ngây ngốc, thỉnh thoảng gió làm tóc bé bay trong nắng, đôi mắt rất lớn, rất sáng, gương mặt rất xinh đẹp, chiếc cằm nhọn nhọn… chỉ là bé đứng yên ở chỗ này không có phản ứng gì.

“Tiểu Vũ Điểm!” Cao Dật vẫn ngồi xổm thân mình, vẫn đưa tay về phía trước. “Con quên rồi sao, ba sẽ đưa con đi mua giày mới, sẽ giúp con chải đầu cho búp bê, còn sẽ mang con đi nhặt lá cây.”

Tiểu Vũ Điểm vẫn cắn ngón tay của mình giống như đang cố gắng nhớ lại, lại dường như không nhớ.

“Tiểu Vũ Điểm, lại đây với ba.”

Cap Dật lại vươn tay, sau đó anh bước về phía trước một bước. Nhưng bước này lại dọa tới Tiểu Vũ Điểm, gương mặt bé biến sắc chạy quay lại bổ nhào vào người Cao Dật, đôi tay cũng ôm chặt hai chân ba.

Sở Luật bế con gái lên, nhẹ nhàng vỗ về dỗ bé.

“Ngoan, đừng sợ. Chỉ là chú thích Tiểu Vũ Điểm, không phải muốn đưa con đi, có ba ở đây rồi.” Anh đau lòng ghì chặt con gái vào lòng ngực, Cao Dật ở phía trước cũng ngây ngốc, nửa ngày không có phản ứng gì.

Sau đó không lâu, trong một nhà hàng, Sở Luật cầm một ly nước trái cây cho con gái uống, Tiểu Vũ Điểm ngồi trong lòng ba, cái miệng nho nhỏ đang uống nước nhưng lại không dám nhìn Cao Dật.

“Bé làm sao vậy?” Cao Dật khó khăn hỏi, hiện tại anh không cách nào chấp nhận được chuyện Tiểu Vũ Điểm không nhớ anh, trong mắt bé tràn ngập sự xa lạ cùng sợ hãi, mà đối tượng bé sợ lại là anh.

Anh là ba của Tiểu Vũ Điểm, là người ba trước kia bé yêu nhất, đây rốt cuộc là bị làm sao?

“Lúc cứu được bé về đã như vậy.” Sở Luật nhẹ nhàng xoa xoa tóc con gái. “Bé sợ người lạ, cũng không nhớ nhiều chuyện trước kia. Bác sĩ nói, bé đã chịu sự kinh sợ lớn cho nên đã quên mất. Thật xin lỗi, bé không phải cố ý không nhận anh, chỉ là bé không nhớ, còn có…” Anh cúi đầu, bàn tay to lớn xoa xoa mặt con gái. “Mong anh về sau đừng bảo bé gọi anh, bé đã không thể nói chuyện.”

Đôi tay Cao Dật đặt trên bàn nắm chặt lại. “Bé thật sẽ không nói?”

“Phải, do sợ hãi.” Sở Luật đau lòng, tuổi bé còn nhỏ vậy mà đã chịu nhiều khổ. “Anh đừng quên lúc bé bị bắt cóc còn chưa tới bốn tuổi. Suốt thời gian qua tôi đưa bé đến rất nhiều bác sĩ, các bệnh viện lớn nhỏ đều đã tới nhưng không bác sĩ nào có thể giúp bé mở miệng nói chuyện. Tô cũng đi tìm rất nhiều bác sĩ tâm lý, thậm chí còn vì bé mà tìm một người giống như Hạ Nhược Tâm để làm mẹ, nhưng bé nhớ mẹ lại không nhớ nói chuyện.