Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1146: Sở Tương không đi




Tiểu Vũ Điểm tóm một nút áo trên người ba, gương mặt nho nhỏ lúc này không có nhiều ít biểu tình, giống như ba lúc này.

Sau đó không lâu, một giám đốc chuyên môn chạy tới, trong lòng nóng như lửa đốt, trên trán trên mặt ra một tầng mồ hôi lạnh.

“Thế nào?” Anh vội vàng đi tới trước mặt thư ký Tiểu Trần, cẩn thận hỏi: “Tâm tình tổng giám đốc có tốt không?”

“Yên tâm đi,” Thư ký Tiểu Trần cho anh một ánh mắt an tâm. “Tiểu công chúa đang ở bên trong.”

“Vậy thì tốt.” Giám đốc chuyên môn cũng thở ra nhẹ nhõm, vốn dĩ anh cho rằng mình đi lên sẽ bị đánh mắng, còn may tiểu công chúa ở đó.

Anh gõ cửa đi vào liền thấy Tiểu Vũ Điểm đang ngồi trong lòng Sở Luật, sự khẩn trương trong lòng anh cũng nhẹ nhàng buông xuống, cũng là hữu kinh vô nghiệp vượt qua một ngày khổ sở.

Buổi tối, Sở Luật qua nhà cũ nhưng lần này không mang con gái theo, anh để con gái lại cho hai bảo mẫu chăm sóc. Tiểu Vũ Điểm rất ngoan, ở nhà một mình cũng không quấy khóc, còn anh theo thường lệ về đây ăn cơm cùng cha mẹ.

Lúc anh tới, Sở Giang còn chú ý ra phía sau anh, còn tưởng cháu gái núp ở phía au.

“Không tới sao?” Sở Giang vừa thấy tình huống liền biết Sở Luật nói được làm được, xác thật là không đưa Tiểu Vũ Điểm tới Sở gia.

“Cháu ngủ.” Sở Luật nói dối, chỉ là không muốn làm cha khó chịu, Sở Giang cũng biết là anh nói dối nhưng không vạch trần. Rốt cuộc cũng là con cái trong nhà.

“Ba, ba về rồi.” Sở Tương buông tay Tống Uyển ra chạy hướng tới Sở Luật. Nó tám tuổi được Sở gia nuôi dưỡng đã rất ra dáng một thiên kim tiểu thư, toàn thân trên dưới đều mặc quần áo đồ tốt nhất, làn da cũng trắng hồng. Ánh mắt Tống Uyển vốn không tồi, Sở Tương về sau lớn lên sẽ không xấu.

Sở Luật đối với Sở Tương không có bao tình cảm, anh lấy ra điện thoại di động ngồi lên sô pha nhìn. Người khác dùng điện thoại để chơi còn anh dùng điện thoại phần lớn là làm việc, có khi cũng để xem con gái ở nhà, trong nhà có đặt vài cái camera, anh không cần lúc nào cũng mang được con gái theo cũng có thể chính mắt nhìn thấy con gái đang làm gì.

Điện thoại của anh lúc này đã hiển thị camera trong nhà, Tiểu Vũ Điểm ngồi trên thảm chơi, một bảo mẫu ngồi xổm trên mặt đất cho bé ăn trái cây. Bảo mẫu cho một miếng bé ăn một miếng, không kén ăn, ăn rất ngoan. Đột nhiên bé như cảm nhận được cái gì, hai mắt bé hướng nhìn camera phía trên sau đó toét miệng cười.

Sở Luật cũng không khỏi mỉm cười theo, nụ cười kia vào mắt Sở Tương hết sức chói mắt, từ góc độ đứng của Sở Tương vừa lúc thấy được Sở Luật đang xem cái gì, chính là đứa em gái đáng ghét kia.

Sở Luật buông điện thoại xuống vừa vặn nhìn thấy sự chán ghét trong ánh mắt của Sở Tương.

Môi anh khẽ cong hướng về phía trước, chẳng lẽ nuôi lâu như vậy lại nuôi ra một con bạch nhãn lang*?

*Bạch nhãn lang: Chỉ người vong ân bội nghĩa.

Anh đứng lên đi tới trước mặt Sở Tương.

“Sở Tương, đi theo ta.”

Nói xong anh quay người đi đến thư phòng của mình. Sở Tương sửng sốt một chút, nó nắm chặt váy lại sau đó đi theo sau Sở Luật.

Sở Luật mở cửa ngồi trên ghế trong thư phòng, nơi này được dọn dẹp rất sạch sẽ, không có ai tiến vào. Đây là địa bàn của anh, anh không thích người khác lộn xộn đồ của anh, đương nhiên ngoại trừ một người, đó chính là Tiểu Vũ Điểm của anh, là đứa con gái ngoan ngoãn đáng yêu của anh.

Sở Tương đứng bất an, đôi tay thỉnh thoảng nắm lấy váy của mình.

“Sở Tương,” Sở Luật rốt cục là mở miệng, anh lùi về sau dựa vào ghế. “Ta tìm cho cháu cha mẹ khác, cũng cho cháu cuộc sống đầy đủ, điều kiện là rời khỏi Sở gia, cháu đồng ý không?”

Sắc mặt Sở Tương trắng nhợt, nó mím môi lại, sau đó lắc đầu.

“Ba, con không đi, con… luyến tiếc bà nội.”

Là luyến tiếc Sở gia đi? Sở Luật không bóc sự nói dối của Sở Tương. Cơ hội anh cho nếu nó không quý trọng thì đó là chuyện của nó, Sở gia kỳ thật không phải là nơi nó có thể ở lại, nếu nó thông minh sẽ liền rời đi, nhưng hiển nhiên Sở Tương không biết, không đúng, cũng có khả năng chính là quá thông minh.

“Cháu xuống nhà đi.” Sở Luật lấy ra một điếm thuốc, đốt lên, lại lấy điện thoại của mình ra đặt lên bàn, mở điện thoại ra, bảo mẫu đang cho Tiểu Vũ Điểm ăn cơm nhưng bé cầm lấy cái muỗng trong tay bảo mẫu, một hai phải tự mình ăn. Khuôn mặt nhỏ phình phình rất đáng yêu, cũng khiến người ta thích.

Bữa cơm, Tống Uyển đã bày xong đồ ăn lên bàn, vốn một nhà khó khăn vất vả mới có một bữa ăn chung nhưng hiện tại luôn có chút cảm giác nuốt không trôi, không tiêu hóa được.

“A Luật, cuối tuần này là họp phụ huynh của Sở Tương, con có nên đi một lần?” Tống Uyển buông đũa hỏi ý tứ con trai, mỗi lần đều là bà nội đi, nếu cha không đi thì với tâm lý trẻ con là một loại tổn thương. Kỳ thật bà không quá hiểu biết cái này, là giáo viên của Sở Tương nói với bà.

Cuối tuần? Sở Luật nghĩ xem cuối tuần có việc gì không, mà ngày đó anh đúng là có việc.

“Mẹ, cuối tuần Tiểu Vũ Điểm cần tới bệnh viện kiểm tra, con không có thời gian.”

“Nhưng…” Tống Uyển vốn muốn nói, kiểm tra khi nào cũng được, sớm một ngày muộn một ngày bệnh viện cũng không chạy, nhưng họp phụ huynh cho Sở Tương một năm cũng chỉ có hai lần.

Nhưng cuối cùng bà vẫn không nói gì, bà còn chưa quên rốt cuộc vì sao Tiểu Vũ Điểm lại biến thành như vậy. Là bà hại Tiểu Vũ Điểm không có mẹ, cũng hại Tiểu Vũ Điểm không nói được, cho nên bà không còn mặt mũi nào nhìn cháu gái mình, cũng thấy sợ khi đối diện với cháu gái. Hai mắt Sở Tương ửng đỏ, xác thật rất đáng thương nhưng Sở Luật sẽ không đau lòng.

Nó có cái gì đáng thương, Sở gia cho nó ăn cho nó ở, cho nó mặc quần áo tốt nhất, cho nó học ở ngôi trường tốt nhất, còn Tiểu Vũ Điểm thì sao, bé đến tột cùng gặp bao nhiêu khổ sở bọn họ có biết không?

Buông bát trong tay xuống, Sở Luật không muốn nhìn thấy bộ dáng này của Sở Tương.

“Mẹ, con về trước.” Anh đứng lên lấy áo khoác trên sô pha liền rời đi.

“A Luật,” Tống Uyển đột nhiên gọi con trai: “Hôm nay con không ở nhà được sao?” Con trai bà đã có vài tháng không ngủ lại nhà.

“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm còn ở nhà.” Sở Luật nhàn nhạt nói, cũng đổi lại giày cho mình. “Mẹ không thương bé thì con phải lo.” Sở Luật nói khiến mặt Tống Uyển nóng bừng, bà biết Sở Luật nói chính là sự thật, bà không thể phản bác.