Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1210: Không thấy Ngô Sa




“Lạc Âm, em lên trước, anh đỡ em.”

Cao Dật đẩy Bạch Lạc Âm lên trước, Bạch Lạc Âm ngẩng đầu nhìn cái dốc cao này, nuốt nước miếng, cái này có thể đi lên sao, cảm giác có chút cao.

“Đi lên đi.” Lục Tiêu Họa duỗi tay ra, một tay cô bám vào cây ven đường. Nói thật, nơi này thật sự không phải quá dễ đi, nếu chỉ có một người, không có người hỗ trợ sẽ rất khó.

Bạch Lạc Âm vươn tay nắm chặt tay Lục Tiêu Họa, tay cô ta bấu vào tay cô, Cao Dật phía sau đỡ lấy, để cô ta bò lên. Lục Tiêu Họa không khỏi nhíu mày một chút, nhịn xuống suy nghĩ muốn rút tay ra.

Cuối cùng Bạch Lạc Âm cũng bò lên, cô vội vàng vươn tay hướng Cao Dật.

“Dật, em kéo anh lên.”

“Cảm ơn.” Cao Dật nắm lấy tay Bạch lạc Âm, anh dùng sức rất nhanh bò lên. Lục Tiêu Họa lật mu bàn tay lên, trên mu bàn tay của cô có một vết đỏ.

Cô lấy thuốc từ trong ba lô, vừa mới định bôi lên miệng vết thương đã có một bàn tay vươn tới.

“Móng tay của cô ta cào?” Ngô Sa lắc lắc thuốc trong tay rồi bắt đầu bôi thuốc sát trùng cho Lục Tiêu Họa. “Miệng vết thương sâu đấy, không định nói cho cậu ta?”

“Nói cho anh ấy thì có lợi ích gì? Cùng nắm cô ta sẽ nói xin lỗi, không cố ý là sẽ hòa cả làng.” Lục Tiêu Họa khẽ cắn răng lại, có chút đau.

Ngô Sa lấy băng gạc quấn lại tay cho Lục Tiêu Họa: “May cũng không phải vết thương lớn, mấy ngày sau sẽ khỏi.” Cô nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Cũng chỉ còn hai ngày nữa là có thể đến nơi, đến lúc đó sẽ có thể về nhà.”

“Lần sau em vẫn muốn đi.” Lục Tiêu Họa đã thấy thích hoạt động dã ngoại như này.

“Được.” Ngô Sa vỗ vai Lục Tiêu Họa. “Lần sau chị em ta lại đi với nhau, đồ em nấu rất ngon.”

“Hóa ra lại là đồ tham ăn.” Lục Tiêu Họa cười cười. Cô lấy ra một vòng dây buộc lại tóc cho gọn gàng, sau đó đem đồ vật sửa sang lại cho tốt, nghỉ ngơi một lúc sẽ tiếp tục xuất phát.

“Chị ra đây một chút.” Ngô Sa đứng lên, vừa mới định đi thì Lục Tiêu Họa đã gọi cô: “Chị Ngô, mang theo ba lô đi.”

Ngô Sa vốn không nghĩ mang theo nhưng ngẫm lại, đeo trên lưng vẫn tốt, nơi này rốt cuộc có người không tốt, đương nhiên người không tốt kia cũng chỉ có một người.

Mà sau này cả đời Ngô Sa đều nhớ, nếu không phải Lục Tiêu Họa nhắc cô đeo ba lô thì có lẽ cô thật sự đã không qua được kiếp này.

Lục Tiêu Họa luôn đeo ba lô trên lưng mình. Lúc trước khi đi trưởng nhóm đã nói, ba lô của mình nhất định phải luôn đeo, mặc kệ là khi nào cũng không thể rời khỏi hành lý. Khi vào rừng hành lý chính là mạng, không có ai sẽ lúc nào cũng nhớ nhắc nhở ngươi, ngươi cởi hành lý ra thì có thể khi nghỉ ngơi sẽ quên đi, khi thu dọn đồ đạc cũng có khả năng sẽ quên đi, khi nhờ người khác trông hộ hành lý cũng có khả năng người ta sẽ quên mất, mà ngươi cũng quên mất.

Hành lý của mình chính là mạng của mình, bởi vì mạng của mình chỉ có nắm giữ trong tay mình mới là an toàn nhất.

Lục Tiêu Họa thu lại tờ ký họa của mình, không biết vì cái gì cô lại nghĩ tới một người đàn ông khác, anh chính là loại người như vậy, mạng của mình phải do mình giữ lấy, cho nên từ trước đến nay anh luôn cẩn thận, ngay cả lái xe cũng không để người khác lái.

Chỉ là…

Cô nhìn đồng hồ một chút, sao đã lâu như vậy không thấy Ngô Sa quay lại.

Cô đứng lên, chuẩn bị đi tìm Ngô Sa. Chị ấy sẽ không bị lạc đường, điều ấy không có khả năng, Ngô Sa rất có kinh nghiệm dã ngoại, so với cô còn nhiều hơn, không có khả năng lạc đường. Hơn nữa cũng chỉ đi vệ sinh, cho dù thế nào cũng không quá xa để bị lạc.

“Chị Ngô… chị Ngô…”

Cô vừa đi vừa gọi, kết quả tinh mắt nhìn thấy phía trước không xa thấy được mũ của Ngô Sa, theo lời Ngô Sa nói, cái mũ này là vật may mắn của cô ấy, lúc cô ấy cùng đồng đội mắc kẹt trong núi cũng nhờ cái mũ này mà cả đội được đoàn cứu trợ tìm thấy, cho nên mặc kệ đi đâu cô ấy đều mang theo cái mũ này.

Vật quan trọng như vậy không có khả năng Ngô Sa sẽ bỏ lại ở chỗ này, chỉ có thể nói cô ấy đã xảy ra chuyện.

Lục Tiêu Họa vội vàng chạy tới nhặt lên chiếc mũ, nhưng mũ ở chỗ này người lại không thấy đâu, hay là cô ấy đã quay lại chỉ là quên mất chiếc mũ.

Trước tiên quay lại xem sao, Lục Tiêu Họa vừa chuẩn bị rời đi lại phát hiện trên một cây ở sườn núi có một mảnh vải như từ áo. Đây là… của Ngô Sa?

Cô cầm mũ trong tay, cẩn thận thăm dò đi về phía trước. Phía dưới là một sườn dốc rất lớn, lại không biết sâu bao nhiêu, căn bản là không thấy đáy.

Cô nghĩ nghĩ, sau đó thả ba lô xuống, cẩn thận bám cây, đưa tay nắm lấy mảnh vải, sau đó cẩn thận đi lên. Cô thở ra một hơi, mu bàn tay hơi ê ẩm đau.

Đây hình như đúng thật là của Ngô Sa, cô nắm trong tay mảnh vải, vừa mới định đi liền nhìn thấy Bạch Lạc Âm đang cúi xuống đi. Cô hiện tại không có thời gian để ý tới cô ta, cô muốn tìm trưởng nhóm nói chuyện Ngô Sa, để anh nghĩ biện pháp.

Kết quả cô còn chưa kịp đi bao xa liền nghe tiếng kêu cứu của Bạch Lạc Âm, Lục Tiêu Họa chăm chú nhìn qua cũng đã không thấy Bạch Lạc Âm đâu.

Cô vội vã đi tới, liền thấy Bạch Lạc Âm đang cố gắng nắm lấy một cái rễ cây, mồ hôi lạnh không ngừng đổ ra, thậm chí sợ đến mức ngay cả tiếng kêu cứu mạng cũng đã không còn.

“Cô đừng nhúc nhích, tôi kéo cô lên.”

Lục Tiêu Họa buông ba lô xuống, cô cẩn thận nắm lấy nhánh cây, tụt xuống dưới một chút rồi vươn tay.

Bạch Lạc Âm vội vàng nắm lấy tay Lục Tiêu Họa, vì khẩn trương mà móng tay cô đều bấu chặt vào mu bàn tay Lục Tiêu Họa. Lục Tiêu Họa chịu đừng đau đớn trên mu bàn tay kéo Bạch Lạc Âm lên, tay trái cô không quá thoải mái, cũng không có nhiều sức lực, cho nên khi sau khi Bạch Lạc Âm bò lên được cô cảm thấy cánh tay trái mình tê rần, chân cũng trượt theo, cả người liền bắt đầu lao xuống về phía trước. Cô quơ chân tay, tay cô nắm lấy được một nhánh cây, cánh tay va quệt với cây cối bị cào xước nhưng hiện tại cô cố gắng chịu đau.

Cô vẫn còn bình tĩnh nhưng cũng có chút sợ hãi.

“Kéo tôi lên.” Cô dùng sức ổn định thân thể, lấy tay trái nắm lấy bất cứ cái gì có thể vơ tới, tay phải đang nắm một cây cũng không phải quá chắc chắn.