Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 215: Sống nương tựa lẫn nhau




Editor: Tuna

Một loạt tiếng bước chân truyền đến, Tiểu Vũ Điểm bỗng nhiên quay đầu lại, giãy giụa từ trong lòng ngực hộ sĩ nhảy xuống, bé nghe ra thanh âm này, đây là mẹ.

Là thanh âm của mẹ.

Là tiếng bước chân của mẹ.

Mẹ……

Bé nhanh chóng chạy lên, một tay còn đang gắt gao ôm oa oa vào trong lòng ngực.

Hạ Nhược Tâm bước nhanh đi tới, cô trở về quá muộn, không biết Tiểu Vũ Điểm đã ngủ hay chưa, cô cảm giác đã thật lâu thật lâu không gặp con bé rồi, tâm tình gấp gáp khiến bước chân của cô cũng vội vàng hơn.

“Mẹ……” thanh âm nho nhỏ mềm mại truyền đến, Hạ Nhược Tâm bỗng nhiên chạy lên phía trước, là Tiểu Vũ Điểm của cô, là con gái của cô.

Một lớn một nhỏ gặp nhau.

Cho đến khi thân hình nho nhỏ của bé ôm lấy chân cô, nâng lên khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào chân cô.

“Mẹ, ôm một cái.” Bé vươn tay, trong ánh mắt là không che dấu ủy khuất, bé sợ Hạ Nhược Tâm rời đi, sợ không ai cần bé, đứa bé còn nhỏ, vốn là không có quá nhiều cảm giác an toàn.

Hạ Nhược Tâm hạ người, bế con gái lên, sau đó nở nụ cười với cô hộ sĩ phía sau, “Thực xin lỗi, làm phiền cô rồi, đứa nhỏ này có chút nhát gan” mà thoạt nhìn, Tiểu Vũ Điểm sẽ khiến mọi người lo lắng.

“A, không có việc gì, Tiểu Vũ Điểm rất ngoan, chúng tôi đều rất thích cô bé” hộ sĩ cười một chút, vươn tay nhẹ nhàng sờ mái tóc mềm mại của đứa nhỏ, đứa nhỏ này đúng thật là rất hiểu chuyện, khiến người ta không thể nào không yêu thích, đặc biệt là còn xinh đẹp như vậy, miệng có khi cũng rất ngọt, lại rất lễ phép, khiến cho bọn họ vừa thương lại vừa xót, con bé chỉ mới đến mấy ngày thôi nhưng mà đã trở thành tiểu minh tinh trong bệnh viện này rồi.

“Tiểu Vũ Điểm cũng rất thích dì, bởi vì dì cho Tiểu Vũ Điểm rất nhiều đồ ngon” khuôn mặt non nớt của bé có chút thẹn thùng, thanh âm lễ phép mềm mại giống như đường vậy, bé nép trong lòng mẹ, chỉ là dùng khuôn mặt nhỏ thỏa mãn cọ bả vai mẹ mình, có mẹ ở đây là tốt nhất, mẹ chính là siêu nhân, cái gì cũng có thể làm được.

Hạ Nhược Tâm ôm chặt con gái, mà hộ sĩ bên cạnh hiển nhiên là đã bị đứa nhỏ này mua chuộc rồi, xem, cô ấy cười ngọt ngào cỡ nào.

Đúng là làm người ta có chút thụ sủng nhược kinh.

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ bả vai của con gái, lại là phát hiện bé không ngừng xoa đôi mắt, đã mệt nhọc rồi, đứa nhỏ này thật đáng thương.

Cô ôm chặt con gái mình, đi vào, đem con gái cẩn thận đặt lên giường bệnh, mà tay Tiểu Vũ Điểm, vẫn cứ nắm lấy quần áo của cô, ngón tay nho nhỏ dùng sức nắm chặt.

Hạ Nhược Tâm tâm đau xót, con bé là sợ cô rời đi.

“Tiểu Vũ Điểm, không phải sợ, ngày mai mẹ sẽ ở đây với con, sẽ không rời đi” cô hôn khuôn mặt nhỏ có chút lạnh lẽo của con gái, duỗi tay đặt trên gương mặt bé, muốn làm khuôn mặt nhỏ ấm áp lên, không nên lạnh như vậy.

Cô đắp chăn cho con gái, đem tay bé đặt vào trong chăn, chỉ cần nhìn bé an tĩnh ngủ, cô cũng đã thực thỏa mãn.

“Tiểu Vũ Điểm, con yên tâm, mẹ sẽ cứu con, nhất định sẽ cứu con, cho dù bất chấp tất cả, kể cả tính mạng này. Mẹ cũng sẽ không để con rời đi.”

Tay cô đặt lên mặt, cảm giác ngón tay ướt át, Tiểu Vũ Điểm, mẹ của con cũng không phải là một người phụ nữ kiên cường, con biết không? Kỳ thật, con so với mẹ thật ra còn dũng cảm hơn, cho nên, Tiểu Vũ Điểm, con nhất định phải kiên trì, đừng rời khỏi mẹ, mẹ chỉ có mình con mà thôi. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->