Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 220: Phải kiên cường một chút




Editor: Tuna

Cha mẹ của Sở Luật vẫn luôn muốn có một đứa cháu, nhưng mà cô vẫn chưa có động tĩnh gì, cô không có.

“Chúng ta đi cũng đủ lâu rồi, nên trở về thôi”, Sở Luật không rõ Lý Mạn Ni tại soa lại lo được lo mất như vậy, anh cũng đã cưới cô rồi, chẳng lẽ anh đối xử với cô còn chưa đủ tốt sao? Cô còn muốn cái gì, còn muốn đạt được thứ gì từ trên người anh?

Tay anh đạt lên bả vai của cô, sau đó theo thói quen định ôm cô vào lòng.

“Không cần, em còn chưa muốn về, chúng ta ở lại vài ngày nữa được không? Em còn chưa có chơi đủ đâu?” Lý Mạn Ni vừa nghe phải đi về, theo bản năng liền trả lời, cô vội vàng lắc đầu, lời cự tuyệt phát ra thật nhanh, nngười phụ nữ kia tựa như một quả bom vậy, tùy thời đều có khả năng nổ cho cô tan xương nát thịt, cho nên, cô không muốn trở về, Sở Luật cũng không thể trở về.

Sở Luật nheo mắt lại, nhìn thẳng vào đôi mắt của Lý Mạn Ni, cô rốt cuộc là đang tính toán cái gì?

“Mạn Ni, có phải em có chuyện gì gạt anh hay không?” Từ trước đến nay Sở Luật đều rất tinh tường, nhưng đối với Lý Mạn Ni anh chưa từng hoài nghi qua, mà anh chỉ rằng cô ấy là bởi vì vẫn chưa có con nên có chút sợ hãi cùng bất an, tinh thần khẩn trương mà thôi.

Hiện tại xem ra, tựa hồ cũng không phải như thế, cô tựa như đang sợ hãi điều gì đó.

“Không có a, anh nghĩ nhiều rồi” Lý Mạn Ni sửng sốt một chút, có chút hoảng loạn cúi đầu, tránh cho làm Sở Luật phát hiện, đôi tay cô gắt gao ôm lấy eo của Sở Luật, em chỉ nghĩ muốn thử một chút xem, ở chỗ này, chúng ta có thể có con hay không, em có chút sợ hãi.”

Cô nhỏ giọng nói, cảm giác tay Sở Luật chuyển lên trên đầu tóc cô, nhẹ nhàng vỗ về.

“Chuyện này, em không cần lo lắng, chúng ta đều rất bình thường, không có khả năng không có con, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.” Sở Luật nheo lại hai mắt, biết Lý Mạn có thể không nói thật, có lẽ cô còn có lý do khác, nhưng mà, bây giờ anh vẫn chưa muốn hỏi, nếu cô muốn ở đây ngây người vài ngày, như vậy liền chiều cô đi, mà anh cũng hiếm khi được nhĩ ngơi như thế này, anh đã bốn năm không có nghỉ ngơi tốt rồi, giống như là Đỗ Tĩnh Đường nói, cho dù là máy móc, cũng nên nghĩ ngơi, tranh thủ sớm sinh ra một đứa bé.

Ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Lý Mạn Ni, tay của đàn ông rất có lực, có thể nâng cô lên khỏi mặt đất, có thể cho đứa trẻ không gian sống hạnh phúc nhất, anh là núi cao, anh ở trước mặt vợ con, vĩnh viễn sừng sững không ngã, anh là biển rộng, anh ở trước mặt ngườ nhà, vĩnh viễn bao dung vô hạn.

Chỉ là, anh hiện tại lại không biết.

Anh có một đứa con gái, một cái đứa con gái đáng thương, nó ở đau, nó cũng đang khóc.

Hạ Nhược Tâm dựa lên cánh cửa, không biết là qua bao lâu, cảm giác trên vai bị người ta vỗ, cô mới mở ra đôi mắt đang sưng đỏ, một người bác sĩ ngồi xổm trước mặt cô, tay đặt trên bả vai cô chầm chậm vỗ, cũng là trấn an cô.

“Cô Hạ, đã làm xong rồi, cô bé đang ngủ, bây giờ hẵn là rất mệt nên đã ngủ mất rồi, đứa nhỏ này thực sự rất yếu, cô phải chiếu cố con bé cho tốt, bây giờ người cô bé cần nhất chính là cô, cho nên cô nhất định phải kiên cường, lau khô nước mắt, nhớ phải cho cô bé một nụ cười thật tươi.”

Bác sĩ đứng lên, lùi lùi lại, cửa mở, Tiểu Vũ Điểm nho đang cuộn tròn người trên chiếc giường lớn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Hạ Nhược Tâm đứng lên, cho thân thể dựa vào cửa, hồi lâu sau, cô bình tĩnh lại, cũng là cảm giác được thân thể có một chút sức lực, cô bước vào, đúng vậy, con gái đã mệt mỏi rồi, Tiểu Vũ Điểm của cô ngủ rồi, không cần đánh thức, không làm ông con bé.