Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 264: Mát mẻ




Đầu bé càng ngày càng thấp, lông mi thật dài cũng đang không ngừng nháy, tựa như sắp khóc.

Len lén, bé dùng bàn tay nhỏ lau nước mắt, lại nắm chặt tay mẹ, ngẩng đầu nhìn cô.

Sao vậy, đi mệt hả, Hạ Nhược Tâm dừng bước, xoa khuôn mặt nhỏ nanh ta của con gái, mắt con bé vẫn hồng hồng, Tiểu Vũ Điểm vừa rồi hình như là lại khóc.

"Mẹ, ôm..." Bé vươn hai cánh tay nho nhỏ, cho tới bây giờ bé chưa bao giờ chủ động để cho Hạ Nhược Tâm ôm, lần này bé thật sự sợ.

Hạ Nhược Tâm cúi người xuống ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng, Tiểu Vũ Điểm chôn toàn bộ khuôn mặt nhỏ nanh ta trong ngực mẹ, bé không muốn gặp người, cũng không ai muốn gặp.

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vuốt mũ của con gái, sau đó đi về phía trước, cho đến khi Tiểu Vũ Điểm có cảm giác yên lặng, bé mới ngẩng đầu lên, mẹ, chúng ta đã tới chưa? Bé lấy vì hai người đã trở lại bệnh viện, bởi vì, chỉ có trong bệnh viện mới có thể an tĩnh như vậy, không có ai nói chuyện, song khi bé nhìn chung quanh, nơi này không phải bệnh viện.

"Tiểu Vũ Điểm, chờ mẹ một chút, " cô để con gái một bên, Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn gật đầu một cái, ôm bé con của mình chơi tiếp.

"Cô thật sự quyết định?"

Hạ Nhược Tâm ngồi trước gương, mà trong gương, vẫn là gương mặt đó, cô không khóc, cũng không cười, chẳng chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm một mình khác, lại quay đầu nhìn con gái còn đang mang mũ, rồi sau đó cô trong gương gật đầu một cái.

"ừ, quyết định, kéo."

Cho đến khi cây kéo rơi xuống, cô trong gương mơ hồ, đến lúc rõ ràng lại, cô đưa tay ra, quệt nước mắt lưu ở trên cằm.

Một nhúm tóc rơi xuống, có dài có ngắn, vô cùng đen mềm, vô cùng đẹp, nhưng bây giờ đã mất đi tất cả ánh sáng, từ lúc rơi xuống kia, liền chết.

Cho đến khi người phụ nữ trong gương bắt đầu biến thành một người đầu trọc, trọc lốc, cô biết con gái để ý tóc mình như thế nào, cũng biết cô có bao nhiêu sợ hãi, cô sao có thể để Tiểu Vũ Điểm cũng giống mình khi còn bé được, bị người nói là đầu trọc không ai yêu, bé có người yêu, bé có người mẹ thích bé nhất, một người mẹ có thể vì cô mà làm tất cả mọi chuyện.

Cô đứng lên, đi tới Tiểu Vũ Điểm vẫn luôn cúi đầu, Tiểu Vũ Điểm đột nhiên mở thật to hai mắt, sau đó vươn tay ra, mẹ..

Hạ Nhược Tâm ôm con gái lên, tay Tiểu Vũ Điểm đặt trên đầu Hạ Nhược Tâm, tại sao mẹ cũng không có tóc, cô so sánh với đầu mình, không quá rõ, mà cô kỳ quái hỏi thử, tại sao mẹ lại học Tiểu Vũ Điểm, không có tóc, mẹ cũng bị bệnh sao?

"Bởi vì như vậy mát mẻ. " Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng bóp khuôn mặt tròn tịa của con gái, "Cho nên, Tiểu Vũ Điểm không hề xấu xí, bởi vì chúng ta rất mát mẻ nha."

"Mát mẻ?" Tiểu Vũ Điểm kéo mũ trên đầu mình xuống, đầu trọc lớn cùng đầu bóng nhỏ, không hề khiến người ta cảm giác buồn cười, mà có chút tí ti cảm giác, khiến người khác không nhịn được muốn rơi lệ, đây là một người mẹ yêu, một người mẹ yêu vô tư nhất.

" Con bé xinh đẹp hơn mẹ rồi. " ánh thợ cắt tóc trẻ ươn ướt, xoa cái đầu bóng nhẵn của Tiểu Vũ Điểm, mà Tiểu Vũ Điểm ngượng ngùng cười cười, nằm trong lòng Hạ Nhược Tâm.