Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 321




Nghe đến câu này, Hạ Nhược Tâm liền đánh rơi quyển vở trong tay xuống giường, Tiểu Vũ Điểm khó hiểu ôm chặt búp bê trong ngực, rồi lại với tay cầm lấy quyển vở lên viết gì đó, cho nên nói, người lớn đôi khi thật sự rất khó hiểu.

"Anh nói sao, có thể mổ rồi sao?"

Hạ Nhược Tâm một hồi lâu mới thốt ra được, đừng tàn nhẫn như vậy, đừng cho cô huy vọng rồi lại là lạnh lùng dập bỏ, cô đã không thể nào chịu đựng được nữa rồi.

"Đúng vậy, cô Hạ."

Anh bác sĩ cũng vô cùng kích động nói:

"Cô đã quên rồi sao? Tôi đã từng nói là, người có tủy thích hợp với Tiểu Vũ Điểm thật ra là có hai người, một người là anh Sở, còn người kia là người mà chúng ta chưa bao giờ nghĩ đến. Anh ấy vừa rồi đã chủ động liên lạc với chúng ta, bây giờ anh ấy đang ở sân bay, lập tức có thể đi đến bệnh viện, anh ấy nói sẽ hiến tủy vô điều kiện cho Tiểu Vũ Điểm."

"Thật vậy sao?"

Hạ Nhược Tâm đứng lên, toàn thân dường như đang run rẩy vô cùng hồi hộp:

"Ý của anh là Tiểu Vũ Điểm có thể mổ rồi, con bé sẽ không chết, sẽ được sống đúng không?"

"Đúng vậy, chắc chắn sẽ như vậy, hơn nữa anh ấy đang trên đường đến đây đấy, không có lý do gì gạt chúng ta đâu."

Anh bác sĩ lại gật đầu một cái, kỳ thật không những cô không tin, mà hiện tại dù anh là bác sĩ cũng không thể nào tin được, dù sao, trước mắt mọi người bây giờ đang là một mảnh trời u ám, không có nửa phần ánh sáng, mà trong lúc đó lại lóe lên ánh sáng hi vọng, nhưng việc phải chờ đợi trong thời gian quá lâu, mọi người hiển nhiên cũng sẽ không tin được, đều lui bước rồi.

"Cảm ơn anh, bác sĩ."

Hạ Nhược Tâm cắn môi, bàn tay nắm chặt lại, bởi vì bây giờ cô không biết phải diễn tả cảm xúc như thế nào, cô rất kích động, cũng rất sợ hãi.

Sợ rằng người kia sẽ không đến, bất chợt lại không muốn hiến tủy, giống như Sở Luật vậy.

"Đừng lo lắng cô Hạ, vị tiên sinh này đã bỏ công việc chuyên môn ở nước ngoài để về đây, anh ấy nhất định sẽ cứu Tiểu Vũ Điểm."

Thấy cô có vẻ bất an, anh bác sĩ vội vàng an ủi cô, mà cô gái này, hiển nhiên là đã không còn có thể chịu đựng thêm đả kích nào nữa rồi.

"Cảm ơn."

Hạ Nhược Tâm nghẹn ngào một tiếng, Tiểu Vũ Điểm vẫn đang chăm chú viết tên mình, cô ngồi xuống ôm lấy thân thể nhỏ bé của con gái vào lòng, Tiểu Vũ Điểm liền tò mò chớp chớp đôi mắt, đem quyển vở nhỏ đặt ở trên đùi, không biết là đang viết cái gì?

Mà trên sân bay lúc này, dòng người bắt đầu tuôn ra bên ngoài, thỉnh thoảng có người đi đường xuyên thẳng qua, một người đàn ông trẻ tuổi nhanh chóng bước đến, trên mặt đeo một chiếc kính râm, quần áo toàn thân đều màu trắng gạo, làm cho khí chất của anh càng thêm toát ra rất tự nhiên, ánh đưa tay gỡ chiếc kính râm ra, để lộ ra gương mặt hết sức tuấn tú, nhưng cũng cực kì nam tính.

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay rồi sải chân bước đi, dường như anh đã bị muộn giờ rồi.

Ngồi trên một chiếc xe, anh nhìn ra phía ngoài, hàng lông mày hơi nhíu lại, tựa hồ như không thể nào giãn ra được.

Mãi đến khi xe dừng ở cửa bệnh viện, anh mới bước đi ra, ngẩng đầu, cũng không phải là một bệnh viện lớn, mà trán của anh dường như còn siết chặt lại hơn.

Anh đi vào, mà ở cửa bệnh viện hiển nhiên đã có người đang chờ anh.

"Xin hỏi, anh có phải là anh Cao không?"

Bác sĩ chủ trị cho Tiểu Vũ Điểm vội vàng nghênh tiếp trước, hỏi thăm người đàn ông có vẻ đang mệt mỏi vì chuyến đi dài, cùng với tư liệu ảnh được chụp có chút giống anh.

"Đúng vậy, chính là tôi."

Người đàn ông trầm giọng trả lời.