Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 338




Cao Dật ngồi dậy, mà Hạ Nhược Tâm vội vàng vươn tay còn lại ra, muốn ngăn cản anh, "Anh cứ nằm đi." trong mắt tràn ngập lo lắng, anh mới vừa làm phẫu thuật xong, nên nghỉ ngơi mới đúng.

"Không có việc gì, em quên anh cũng là bác sĩ à, thân thể anh anh biết mà." Cao Dật cười nói, vẫn ngồi dậy, anh buông tay Hạ Nhược Tâm ra, đổi lại thành nắm tay kia, sau đó kiểm tra, sờ đến chỗ khớp xương đã lành lại của cô.

Hạ Nhược Tâm hơi nhíu mày, bởi vì có chút đau.

"Đau?" Cao Dật hỏi

"Vẫn tốt." Hạ Nhược Tâm chưa nói lời thật, kỳ thật không phải đau, đã đau bốn năm, đặc biệt là khi trời mưa, sẽ càng thêm đau, sẽ đau đến phát khóc.

"Vì cái gì không đi chữa bệnh? Lúc ấy anh nhớ anh nói với em, là ba năm trước." Cao Dật buông tay, sau đó lại nắm chặt bàn tay trái vô lực của cô, bàn tay này, hiện tại muốn chữa, khó, rất khó

Hạ Nhược Tâm vẫn cúi đầu, cắn môi, không biết nên trả lời thế nào. Kỳ thật, cô cũng muốn chữa, chỉ là, không có cách nào.

"Nhược Tâm, nói cho anh." Cao Dật rất kiên trì, bàn tay nắm lấy tay cô tăng thêm sức lực

Hạ Nhược Tâm hơi rũ mắt

"Bởi vì nhà rất nghèo, em không có tiền đi khám bệnh, khi đó Tiểu Vũ Điểm vừa mới sinh ra, nó thường xuyên sinh bệnh, ngoại trừ giặt quần áo thuê giúp hàng xóm, em còn phải làm việc ở cửa hàng tạp hoá, lúc ấy, em đều mang theo Tiểu Vũ Điểm cùng đi làm. Em buộc nó trên người, chỉ cần em cúi đầu, là có thể nhìn thấy khuôn mặt của con."

"Lúc ấy em rất nghèo, một ngày chỉ có thể ăn một bữa cơm, Tiểu Vũ Điểm cũng chỉ có thể uống cháo bột, thậm chí ngay cả sữa bột cũng chưa bao giờ được uống."

"Nhà em rất nghèo, thật sự rất nghèo." Cô ngước mặt, trong mắt là nước mắt chảy tràn, "Lúc ấy, em thậm chí còn không dám khóc, sợ là khóc rồi không ngừng được, bởi vì, em biết, nước mắt của em chẳng có ai thương, em còn phải thương đứa con của mình."

"Lúc ấy, nó mới chỉ có mấy tháng, khi đó nhỏ cỡ nào."

Cao Dật buông lỏng tay Hạ Nhược Tâm ra, sau đó ôm lấy bả vai cô, kéo vào ngực mình, "Về sau sẽ không, về sau có anh rồi."

Từ trước đến nay anh chưa bao giờ thương tiếc một người phụ nữ nào, hết thảy của cô, giống như nam chân, không ngừng hút lấy anh, một người phụ nữ vô cùng đáng thương, một người phụ nữ vô cùng kiên cường, có ai lại làm tổn thương một con người thiện lương như vậy?

Lần đầu tiên có người để dựa vào, mặc kệ có thể dựa vào bao lâu, cô đều cảm thấy trân quý, cô giống như Tiểu Vũ Điểm, nắm chặt áo Cao Dật.

Cao Dật cúi đầu, ghi tạc trong lòng từng động tác của cô, anh giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, sau đó cùng cii nói giỡn.

"Sao anh có cảm giác em không phải Hạ Nhược Tâm, mà là Tiểu Vũ Điểm, cuối cùng anh cũng hiểu rồi, thói quen thích bám người của nhóc con kia là ở đâu ra, hoá ra thừa hưởng từ mẹ."

Hạ Nhược Tâm xấu hổ buông tay, mà Cao Dật lại cười ôn hòa, "Không quan trọng, em cứ nắm đi, anh không để ý." Anh duỗi cánh tay, ôm cô vào lòng.

"Nhược Tâm, anh hỏi em một chuyện có được không?"