Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 572: Không ai sẽ từ chối




"Không có việc gì." mới đứng một hồi, Cao Dật ngồi xuống cầm tập tranh của cô đặt trên đùi anh, lật một tờ rồi một tờ: "Em không thua kém gì hoạ sĩ." Anh khen thật lòng, tuy răng không hiểu về hội hoạ, những những bức Hạ Nhược Tâm vẽ anh cũng nhìn không ít, mấy bức tranh này so với quá khứ hiện đã thành thạo rất nhiều.

"A, phải không?" Hạ Nhược Tâm đưỡ khích lệ, còn có chút ngượng ngùng, thật đúng là giống Tiểu Vũ Điểm, không đúng, là Tiểu Vũ Điểm giống cô, dù sau cũng là con cô sinh ra.

Một lớn một nhỏ hai người tuyệt đẹp đều bên cạnh anh, đối với một người đàn ông mà nói thật đúng làm người khác đều phải hâm mộ.

Cao Dật vươn tay đặt ở trên vai cô, vén tóc ra sau tai cho cô, cơ thể Hạ Nhược Tâm hơi dịch xa một ít, sau đó cười với anh.

Cao Dật hạ tay xuống dưới cầm tay cô, mà lúc này đây Hạ Nhược Tâm cũng không tránh thoát, cũng không từ chối.

Cô nghĩ, như vậy khá tốt.

Tiểu Vũ Điểm yêu cầu một người bố, cô có thể cho mình một chỗ dựa vào hay không, tìm một bả vai bên người đàn ông này.

Cao Dật nhẹ nhàng thở một hơi, anh đã biết, trái tim cô đã bắt đầu một chút một chút buông lỏng với anh, đối với một người phụ nữ đã bị tổn thương thời gian sẽ là liều thuốc tốt nhất. Mà cái anh cho cô nhiềi nhất chính là thời gian.

Anh sẽ chờ, một năm không được thì hai năm, hai năm không thành thì ba năm, mà anh tin tưởng Hạ Nhược Tâm cũng sẽ không để anh chờ lâu, chờ đến lúc tóc trắng xoá mới biết được, thì ra anh vẫn còn ở nơi này.

Nhưng không, anh đã bắt đầu tiếp thu anh rồi.

"Thịch"

Hình như là tiếng lòng bắt đầu cắt đứt, Hạ Nhược Tâm đặt tay trước ngực, không phải là đau, trái lại thực nhẹ nhàng, là chặt đứt, rồi lại bắt đầu có một bàn tay nhẹ nhàng giúp cô tiến lên tiếp.

Có lẽ quá trình sẽ có đau đớn, nhưng tóm lại miệng vết thương sẽ giống nhau, thời gian trôi qua sẽ từng giọt chảy qua, kết vảy, rồi sau đó khép lại.

"Nhược Tâm, qua một ít thời gian nữa, anh cùng em ra nước ngoài đi." Cao Dật đặt bàn tay lên vai cô: "Chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này, cùng mang theo Tiểu Vũ Điểm đi, tin anh, nơi đó rất đẹp, em sẽ thích gia đình mới."

"Vâng!" Hạ Nhược Tâm nhắm mắt lại, dựa đầu mình vào trên vai Cao Dật, kì thật cô vốn dĩ không có gia đình, hiện tại một người đang ông có thể vô điều kiện cho cô một gia đình, mà cô không nghĩ sẽ từ chối.

Giống như ở trong bóng tối, có người cho cô một tia sáng, ở trong trời đông giá rét cho một vòng tay ấm áp, không có người nào thích bóng tối, cùn không có người nào sẽ thích lạnh giá.

Cô muốn một nơi ấm áp, không thương tổn, không nước mắt.

Bên trong Tiểu Vũ Điểm dịch dịch thân thể, một cái chân nhỏ cũng từ trong chăn duỗi ra, lúc này một bàn tay to nắm chặt chân nhỏ của bé đặt lại trong chăn, gần đây đứa nhỏ này ngủ cực kì không yên, có thể sẽ xê dịch rất xa, chân trong chăn lại đá vài cái, sau đó mấp máy cái miệng nhỏ, đem tay ngậm trong miệng, lại tiếp tục ngủ.

Bây giờ Cao Dật mới biết được Hạ Nhược Tâm làm mẹ có bao nhiêu vất vả, nuôi một đứa bé không dễ dàng, đặc biệt đứa bé bệnh tật ốm yếu như Tiểu Vũ Điểm, bé còn bị bệnh năng một thời gian, càng phải chú ý mới được.

"Con mới ba tuổi, làm người buồn thúi ruột, đầu tóc của bố giống như có thể trắng trước rồi này."

Anh xoa tay Tiểu Vũ Điểm, so sánh cùng bàn tay chính mình, bé như vậy, cũng không biết bao giờ có thể đủ lớn lên.

Buổi sáng.

Tiểu Vũ Điểm cọ cọ chăn, một đôi mắt cũng mở to, chỉ là bé mím môi, sao lại không có hương vị của mẹ, có phải mẹ không cần bé nữa không.

"Thế nào, sáng sớm liền ghét bỏ bố?" Cao Dật đi tới, nhéo khuôn mặt con một cái, hôm nay anh không đi làm, muốn ở cùng con một ngày, Hạ Nhược Tâm có một khoá huấn luyện ở nơi xa, giữa trưa không thể trở về, vốn dĩ có thể mang bé con đến nhà trẻ, nhưng gần đây lây cảm nhiều, nhà trẻ không phải nơi an toàn, vẫn là ở trong nhà.

"Bố..." Tiểu Vũ Điểm vừa thấy Cao Dật, môi đôi mắt to tròng trắng đen rõ ràng sáng ngời, kéo chăn ra, nhào thân thể bé nhỏ vào lồng ngực Cao Dật, khuôn mặt trắng như trứng cười ngọt như ăn đường.

Cao Dật cầm quần áo để một bên thay Tiểu Vũ Điểm mặc rồi ôm bé ra phòng khách, pha một cốc sữa bột cho con uống.

Tiểu Vũ Điểm cắn bình sữa, chậm rãi uống, Cao Dật từ trong ngăn tủ lấy ra một đôi giày nhỏ, lại giúp bé đi tất cùng giày, Tiểu Vũ Điểm theo thói quen rụt rụt chân lại, bé cắn bình sữa, một đôi chân nhỏ vung vẩy.

"Bố, Tiểu Vũ Điểm có thể ra ngoài chơi sao?" Bé chạy tới trước mặt Cao Dật, ánh mắt trồn mong cùng Cao Dật thườn lượng, bé đã ở nhà quá lâu, muốn ra ngoài chơi quá. Cao Dật suy nghĩ, đặt bé lên đùi anh, tiểu nha đầu thật là bé, quả thực chính là một chút trọng lượng cũng không có.

"Trước tiên con uống hết bình sữa này thì bố sẽ đưa con đi ra ngoài."

Anh lắc lắc bình sữa trong tay, đứa bé nhỏ như vậy, uống sữa bột cũng phải uống đến sáu tuổi, bé mới ba tuổi, sao lại bài xích uốnc sữa bột như vậy, khả năng cũng là vì đứa nhỏ này biết sữa bột rất đắt, khi còn nhỏ cũng không được uống sữa bột, cho nên bé theo bản năng không muốn mẹ vất vả nên không thích uống sữa bột, thế cho nên khi điều kiện tốt hơn rồi nhưng đứa nhỏ này vẫn không thể nào thích hương vị sữa bột được.

Tiểu Vũ Điểm ôm lấy bình sữa, lông mi thật dài cụp xuống, ngoan ngoãn ngồi uống hết sữa bột bên trong bình, bộ dáng giống như uống thuốc độc, như thế nào rất thống khổ, thật đúng là rất làm Cao Dật dở khóc dở cười.

Cao Dật đội mũ cho Tiểu Vũ Điểm, lại đeo thêm khăn quàng cổ, bao bọc bé giống con gấu nhỏ, hôm nay thời tiết đã tốt hơn, kì thật hẳn nên mang con đi ra ngoài một chút, bé cũng nên mau chóng thích ứng khí hậu bên ngoài, tăng cường sức đề kháng mới được.

Tiếu Vũ Điểm mặc như con gấu nhỏ, đi đường đều lắc lư, đột nhiên chân bé đã phải một cái chai nhựa, bé cúi xuống nhặt chai nhựa lên.

Cao Dật đang nắm tay con cũng không ngăn cản, anh muốn biết đứa nhỏ này nhặt làm cái gì.

Tiểu Vũ Điểm buông lỏng tay Cao Dật ra, tay cầm chai đi tới một bên thùng rác, sau đó kiễng mũi chân đặt chai trong tay để vào bên trong.

Lúc này không ít người qua đường đang âm thầm quan sát hai người bọn họ, lúc vừa thấy hành động của Tiểu Vũ Điểm đều không khỏi nghĩ, gia đình này dạy dỗ con như thế nào, sao lại giáo dục được đứa bé hiểu chuyện như thế.