Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 596: So bì bố




Cô giáo cũng biết Sở Tương vừa mới vào học, đi đến bên cạnh, xoa đầu nhỏ của bé: "Hương Hương mới đi học, cho nên không cần làm bài tập."

Mà Sở Tượng lại đắc ý, giống như không làm bài tập được nhiều người hâm mộ.

"Tiểu Vũ Điểm tự viết càng ngày càng tốt, ai dạy con?" Một cô giáo thích nhất đứa trẻ ngoan ngoãn như Tiểu Vũ Điểm, lại thực đáng yêu,những chữ viết này tốt hơn so với những đứa trẻ khác, những đứa trẻ khác viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng Tiểu Vũ Điểm viết ra dáng ra hình.

Dường như việc học và nhận thức của đứa nhỏ này sớm hơn những đứa trẻ khác, nếu được bồi dưỡng tốt quả thực là vô cùng đáng kinh ngạc.

"Tiểu Vũ Điểm viết rất tốt, hôm nay sẽ được nhận một đóa hoa hồng."

Cô giáo lấy một đóa hoa hồng nhỏ dán ở mặt sau tên của Tiểu Vũ Điểm, những đứa trẻ khác chỉ có một, hai đóa, nhưng mặt sau tên của Tiểu Vũ Điểm lại dán đến năm đóa, có thể thấy được đứa nhỏ này rất được hoan nghênh, mỗi lần thi đấu luôn đứng nhất, cho nên được hưởng nhiều đóa hoa hồng.

Sở Tương không phục, bé biết mình nhất định phải ưu tú, như vậy bà nội mới có thể thích bé, bé sẽ không bị đưa đến cô nhi viện nữa. Cô từ trong túi lấy kẹo ra phát cho các bạn.

Các bạn nhỏ cũng không nhiêu, trong một lớp cũng chỉ mười mấy người, số kẹo này của Sở Tương đều được nhập khẩu, hàng trong nước đều không mua được, cho nên với bọn nhỏ đều là những đồ mới mẻ, một đám cầm cây kẹo đều bị thu hút.

Tiểu Vũ Điểm để tay nhỏ sau lưng, chị gái nhỏ từng bước từng bước đi phát, có phải sẽ đến bé hay không. Tuy rằng bé không phải quá muốn ăn kẹo, nhưng mà vỏ kẹo kia thật đẹp, trở về sẽ nhanh nhanh cho mẹ ăn, mẹ nhất định sẽ rất vui vẻ, hơn nữa mẹ còn có phép thuật biến một cây kẹo thành ba cây kẹo, mẹ một cái, bố một cái, còn có Tiểu Vũ Điểm một cái."

Ừm, bé có thế không ăn, cho mẹ hết.

Sở Tương bước từng bước đi phát, tuổi nhỏ đã biết dùng tiền mua chuộc, quan hệ của bé ở nhà trẻ không tồi, không cần làm gì chỉ cần cho các bạn chút kẹo, thanh chocolate, bây giờ tất cả cảm tình của các bạn gần như đều dồn lại đây.

Thì ra, ở trong lòng trẻ con cũng xuất hiện giang hồ.

Mà giang hồ vẫn luôn hiểm ác.

Sở Tương đi tới bên cạnh Tiểu Vũ Điểm, bé cao gần nhất trường, dường như còn cao hơn Tiểu Vũ Điểm một cái đầu, Tiễu Vũ Điểm vẫn luôn giấu tay nhỏ sau lưng không giơ tay ra muốn kẹo của Sở Tương.

Sở Tương hừ một tiếng, đi qua, đưa cho bạn nhỏ phía sau Tiểu Vũ Điểm một cây kẹo.

Tiểu Vũ Điểm hít hít cái mũi, trong lòng hơi tủi thân.

Bé xoay người, đi đến một chiếc ghê nhỏ ngồi xuống, sau đó đặt tay nhỏ ơ trên đùi.

Một bạn mập mạp cầm cây kẹo nhưng không ăn mà chạu tới trước mặt Tiểu Vũ Điểm, giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm ra:

"Cao Vũ Điểm, kẹo cho em ăn."

"Cảm ơn anh trai." Tiểu Vũ Điểm vươn tay lấy cây kẹo, sau đó nhét vào bên trong túi áo.

"Cao Vũ Điểm, sao em lại không ăn?" Bé mập mạp ngồi trên mặt đất cùng Tiểu Vũ Điểm chơi búp bê.

"Để lại cho mẹ ăn." Tiểu Vũ Điểm sờ túi áo, một đôi mắt cười cũng cong lên, khuôn mătj nhỏ từ từ tròn tròn, thật đúng là rất đáng yêu, hai mắt của bé mập mạp đều biến thành ngôi sao.

"Cao Vũ Điểm, anh muốn đi tiểu, chúng ta cùng đi được không?" Bé mập mạp lại kéo tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm.

Tiểu Vũ Điểm chớp mặt một cái, sau đó lắc đầu: "Anh trai, anh là con trai, em là con gái, chúng ta không thể cùng nhau đi tiểu."

"Vì cái gì chứ?" Bé mập mạp xụ mặt.

"Vì..." Tiểu Vũ Điểm nghịch cằm: "Mẹ nói, cái này gọi là nam nữ khác nhau, lúc con gái đi tiểu chỉ cần cởi váy, con trai không cần.

"Như vậy à?" Bé mập mạp chỗ hiểu chỗ không, cậu đứng lên, vỗ quần áo trên người một cái: "Anh đây đi tiểu." Nói xong, bé nhảy nhót tìm cô giáo cùng đi WC, nhưng mà bé vẫn không rõ, cô giáo không phải là nữ sao, vì sao cô giáo có thể, Tiểu Vũ Điểm lại không được, khó khăn như vậy là bởi vì, cô giáo, quá già rồi.

Sở Tương thấy không có ai, bé đi đến đứng trước mặt Tiểu Vũ Điểm, trên khuôn mặt đầy khó chịu, rồi sao đó bé vươn tay nhỏ: "Cao Vũ Điểm, bạn đem trả lại kẹo cho tôi."

Tiểu Vũ Điểm cắn môi nhỏ, bàn tay nắm chặt cây kẹo trong tay, đôi lông mi dài run một cái, sau đó từ bên trong túi lấy ra cây kẹo bé mập mạp vừa đưa cho.

Sở Luật một tay liền cướp lấy, thậm chí móng tay còn cào xước bàn tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm.

Tiểu Vũ Điểm mím môi, nước mắt rưng rưng, giấu tay nhỏ sau người, Sở Tương cao ngạo vênh cằm, cùng một bạn nhỏ đi chơi.

Buổi chiều, các gia đình đều đến đây đón con, hôm nay Hạ Nhược Tâm tối mới tan ca, Cao Dật cũng phải tăng ca, cho nên, cô gọi điện làm phiền cô giáo một chút, để cô đón con gái muộn hơn.

"Tiểu Vũ Điểm, mẹ con nói, mẹ sẽ đón con muộn hơn một ít." Cô giáo nắm tay Tiểu Vũ Điểm, sửa sang lại quần áo cho bé.

"Vâng, thưa cô, Tiểu Vũ Điểm biết rồi." Tiểu Vũ Điểm gật đầu, bé chỉ cắn tay trong miệng, một đôi mắt trắng đen rõ ràng thỉnh thoảng ngó ra bên ngoài. Mẹ nói tới muộn, như vậy bé ở trong nhà trẻ chờ mẹ, chờ mẹ đến đón bé về là có cá ngon để ăn, mẹ nói phải làm món cá ngọt ngào cho bố và bé ăn.

Bên ngoài một đám trẻ được đón đi hết, lúc này một chiếc xe xa hoa ngừng trước cổng trường học, cửa xe mở ra, đôi chân thon dài, một người đàn ông mặc tây trang đi ra.

Anh trực tiếp đi về phía cửa nhà trẻ.

Khuôn mặt Sở Tương đột nhiên nở nụ cười, còn có một cảm giác đắc ý nho nhỏ.

Bố của bé, bố của bé đến đây đón bé.

Xe bố của bé là xe tốt nhất, người cũng cao ráo, đẹp trai nhất, khác với bố những bạn khác, sao có thể so bì với bố của bé.

"Bố..." Sở Tương chạy đến, ôm lấy hai chân Sở Luật.

Mặt Sở Luật không biểu cảm bế đứa trẻ trên mặt đất lên, đứa nhỏ này ôm vào trong lòng, cơ thể Hương Hương mềm mại, có lẽ cũng chỉ có đứa nhỏ ngây ngơ thuần khiết như vậy mới có thể khiến lòng anh mềm mại.

Thủ tục đã làm, thì cũng coi như là nuôi con gái của mình đi, dù sao, cả đời này anh không thể có con, coi như đứa nhỏ này là của mình vậy.

"Chúng ta đi thôi." Sở Luật một tay ôm con gái, cánh tay mạnh mẽ một cách tự nhiên, đừng nói là một đứa, cho dù là hai đứa anh cũng có thể ôm như vậy mà không cảm thấy phải cố hết sức.