Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 663: Ăn ra tới thịt mỡ




Đỗ Tĩnh Đường một hơi nói liên tục khiến miệng anh sắp bốc khói, nhưng Hạ Nhược Tâm lại vô cùng bình tĩnh không biết rốt cuộc cô có nghe lọt tai không.

Đỗ Tĩnh Đường đột nhiên cảm giác thất bại, đừng nói với anh là nói nhiều lời như vậy thành vô ích nha, tốt xấu gì cũng cho xin chút phản ứng chứ.

Anh dùng sức nuốt ngụm nước bọt, thật sự đau cả răng, trước mặt anh bỗng nhiên xuất hiện một cốc nước giống như ở trên sa mạc khát khô đã lâu vội vàng cầm lấy cốc nước uống ùng ục...

"A, uống ngon thật!" Trước đây anh cũng không biết nước uống ngon như vậy, so với bất kì đồ uống và rượu vang đều ngon hơn, thì ra trên đời này đồ uống ngon nhất không phải cái gì mà chỉ là nước, một cốc nước sôi để nguội mà thôi.

"Cảm ơn, thêm cốc nữa." Anh giơ cái cốc ra, nhưng lại đối diện với khuôn mặt nhỏ đáng yêu, một bàn tay nhỏ tiếp nhận chiếc cốc trong tay anh, sau đó hai chân chạy rất nhanh mang một cốc nước tới.

"Ngoan, chú còn chưa thương cháu, cháu đã biết chú đáng thương." Anh tiếp nhận nước, lại uống hết một cốc, đến đây mới vỗ ngực, a, thật thoải mái, anh buông cốc trong tay xuống, nhanh nhẹn bế tiểu gia hoả từ mặt đất lên: "Đi thôi, chú đưa cháu đi chơi." Bây giờ anh thấy nhóc con lại quên mất chuyện lớn. Có điều khi anh quay đầu lại nhìn thật sâu Hạ Nhược Tâm: "Chị Nhược Tâm, lời em nói đều là thật không có ý lừa gạt chị, thật sự trước kia anh ấy đối với chị không tốt, nhưng chị hãy biết anh ấy bây giờ chỉ đang nỗ lực đền bù. Chị biết không, thật ra anh ấy vẫn đang sốt cao nhưng vì để có thể cho em đi chơi với Tiểu Vũ Điểm nhiều hơn mà anh ấy mang tất cả công việc đè nặng ở nơi đó nhưng lại quên mất bản thân thật ra vẫn là một bệnh nhân."

"Em không phải vì anh ấy mà nói tốt, chỉ là cảm giác chị hẳn nên nghĩ nhiều một chút, có lẽ một bước đi của chị sẽ làm cuộc sống mấy người thay đổi hoàn toàn mới, tất nhiên còn có bé đáng yêu"

Anh vươn tay xoa khuôn mặt Tiểu Vũ Điểm.

"Được rồi, bé đáng yêu, chú đưa cháu đi chơi." Anh cúi đầu hôn đứa bé trong lòng. Những điều muốn nói anh đã nói, anh cũng đã cố gắng hết sức, còn quyết định thuộc về cô, người khác không có quyền đặt câu hỏi.

Anh ôm Tiểu Vũ Điểm đi ra ngoài, cánh cửa sau lưng bọn họ đóng lại. Cho dù Hạ Nhược Tâm thật sự suy nghĩ gì chỉ có một mình cô biết.

Hạ Nhược Tâm đứng trước cửa sổ, cô kéo bức rèm ra nhìn Đỗ Tĩnh Đường ôm Tiểu Vũ Điểm ngồi vào trong xe, rất nhanh xe đã rời khỏi tầm mắt cô. Cô xoay người, nhìn xung quanh nơi mình đang ở, thật sự yên tĩnh, yên tĩnh không có một chút tiếng động.

Cô ngồi trở lại sofa, duỗi tay lấy con búp bê Tiểu Vũ Điểm rất yêu mến kia, cô ôm búp bê trong lồng ngực, nhưng không biết tại sao ngón tay ngón tay sờ đến hai mắt, cô nhìn ngón tay mình lại phát hiện trên tay những giọt nước mắt ươn ướt, cô khóc, tại sao cô lại khóc, vì sao khóc cơ chứ?

"Sở Luật, em không yêu anh, thật sự đã không yêu anh nữa."

Cô không ngừng lẩm bẩm tự nói, đúng vậy, cô không yêu, chẳng qua là không yêu tại sao trong lòng lại cảm thấy cực kì đau khổ, chua xót ê ẩm, rất khó chịu.

Cô đã yêu hai mươi mấy năm rồi, những đau khổ đều đã chịu đựng, thật sự đủ rồi.

Cô lau khô nước mắt, sau đó nhìn đồng hồ treo trên tường, cô nên đi nấu cơm vì Cao Dật sắp trở về, đúng rồi cô đã có Cao Dật không thể nghĩ đến những cái khác.

Cô đứng lên, cẩn thận cất con búp bê, Tiểu Vũ Điểm rất yêu con búp bê này, trước nay trong lòng chưa hề thay đổi, mà cô không biết tư tưởng của con gái mình đến tột cùng là di truyền từ ai.

Cô lại đặt ngón tay lên trên mặt con búp bê, bắt đầu hơi ngơ ngẩn, thật lâu ánh sáng trong mắt lại tối sầm xuống.

Đỗ Tĩnh Đường dắt tay Tiểu Vũ Điểm, lần lượt bên trái bên phải cầm rất nhiều đồ, tất nhiên Tiểu Vũ Điểm cũng vậy, từ lúc bọn họ bắt đầu đến đây miệng của bé chưa ngừng tí nào.

Thảo nào Tiểu Vũ Điểm ăn nhiều như vậy, thì ra bé đã quen được chú họ này nuông chiều rồi.

"Ăn ngon không?" Đỗ Tĩnh Đường ngồi xổm xuống, anh biết cuộc sống trước kia của bé đáng yêu rất vất vả, cho nên anh chỉ hận không thể mang hết toàn bộ đồ ăn khắp thiên hạ nhét vào trong bụng nhỏ của cháu.

"Ngon ạ." Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu, trong miệng còn không ngừng ăn.

"Không cần gấp, cháu nhìn đi, ở chỗ chú còn rất nhiều đủ để cháu ăn trong một thời gian dài rồi. Cho nên không cần gấp nếu không bị nghẹn đó."

"Đúng rồi, đến đây uống một chút nước." Đỗ Tĩnh Đường nhanh tay lấy đồ uống đặt trên miệng Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm nghe lời uống mấy ngụm mà còn lại đương nhiên đều vào bụng Đỗ Tĩnh Đường hết.

Anh đột nhiên nhéo thịt ở eo, xem đi, cùng tiểu gia hỏa này đi dạo phố, cháu ăn, anh cũng ăn, kết quả làm anh béo lên rồi, ưu điểm là rất nhiều... mỡ.

Mà cái người đàn ông đang chết kia, bây giờ mỗi ngày đều nói anh sắp biến thành một con heo. Người nào đã gặp, một con heo đẹp trai như anh sao?

"Chú ơi, kẹp tóc nơ bướm rơi." Tiểu Vũ Điểm nâng tay lên, trong tay bé có một kẹp nơ con bướm màu đỏ là buổi sáng nay Hạ Nhược Tâm buộc lên tóc cho bé.

"Không phải lo có chú họ vạn năng ở đây." Đỗ Tĩnh Đường tự tin cười, chẳng qua là một cái nơ con bướm mà thôi sao có thể làm khó anh đường đường là phó tổng giám đốc tập đoàn Sở thị được, phải biết rằng anh là sinh viên bằng tốt nghiệp đại học ở Mỹ loại xuất sắc.

Nếu anh ngay cả một cái nơ bướm bình thường mà không đối phó được vậy thì anh không phải là người lớn

Chỉ là từ trước đến nay anh luôn rất tự tin, rất nhanh trên trán anh toát ra vài giọt mồ hôi, một cái nơ bướm bình thường thật sự làm anh chịu đủ nhiều đả kích, anh vụng về cài nơ bướm lên mái tóc ngắn của Tiểu Vũ Điểm, một lúc lại rơi, một lúc lại lệch, một lúc lại trông quá khó coi, mặc kệ anh có đùa nghịch như thế nào đều không thể nào làm được đẹp như Hạ Nhược Tâm.

Tiểu Vũ Điểm đáng thương đành phải ngẩng đầu lên, mím cái miệng chúm chím, đứng thẳng tắp. Lúc này mặt Đỗ Tĩnh Đường đã đỏ bừng và một đứa trẻ nhỏ đã đứng ở chỗ này rất lâu.

"Chú, tóc Tiểu Vũ Điểm đau." Rốt cục nhịn không được, bé nhỏ giọng nói, lông mày nhăn càng chặt. Mà Đỗ Tĩnh Đường lại một lần nữa luống cuống tay chân, cái nơ bướm kia lại rơi vào trong tay, dù có khác thì là mái tóc tiểu gia hỏa này thực sự quá ngắn, ngắn thế này mà sao mẹ nhà người ta lại đeo lên được. Anh cuối cùng không thể không thừa nhận anh đối với cái này thật sự không thành thạo