Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 849: Lại đem em gái về




“Đưa cơm cho chú.” Sở Luật đưa tay về phía Lâm Thanh.

Lâm Thanh đưa bát cơm từ phía sau ra, đôi tay run run khiến bát cơm rơi ‘choang’ một tiếng xuống đất, hạt cơm cũng vung vãi khắp nơi.

“Xin lỗi chú, cháu không cố ý.” Lâm Thanh giống như sợ hãi vội vàng lui về sau một bước.

Sở Luật hơi ấn con gái vào lòng ngực mình.

“Sau này cẩn thận một chút.” Trong mắt anh hiện lên sự không vui, lo khiến Tiểu Vũ Điểm sợ hãi. Anh cúi đầu, quả nhiên bàn tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm đang nắm chặt áo anh, nước mắt cũng đang chảy xuống.

“Đừng sợ, ba đưa con ra ngoài ăn cơm được không. Chúng ta ăn ngoan mẹ sẽ trở về.”

“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn đồng ý, bé cắn nắm tay của mình, rốt cuộc cũng không nói gì. Sở Luật ôm con gái đi ra ngoài, ‘cạch’ một tiếng cũng đóng cửa lại.

Lâm Thanh cúi đầu, lấy chân đá đá đồ ăn vương vãi trên mặt đấy.

“Đồ ngu.” Trong miệng nó lại chửi một câu, cũng không biết đang chửi ai.

Nó quét dọn đồ ăn trên mặt đất sạch sẽ rồi mới đi vào phòng bếp lấy cho mình một bát cơm, kết quả mới ăn một miếng nó lại lập tức phun cơm ra.

Thật ngu ngốc, đã thêm bao nhiêu cơm rồi mà chính nó còn không ăn được. Mà nó cũng thật may mắn, Sở Luật đã ôm con gái ra ngoài, bằng không việc nó cho thêm rất nhiều muối vào đồ ăn đã bị anh biết.

Nó lại lấy cho mình một bát cơm, mặn không ăn được nên nó đi lấy một cốc nước to, vừa uống vừa ăn.

Bên ngoài, Sở Luật đưa con gái đi ăn hamburger khoai tây cùng nhiều đồ linh tinh, hẳn trẻ con đều rất thích. Đây là chỗ anh hỏi được từ Đỗ Tĩnh Đường, cũng không biết Đỗ Tĩnh Đường từ đâu mà biết để nói cho anh.

Anh thật sự ít ở chung với trẻ con, cũng không biết làm một người cha tốt như thế nào. Vươn tay, anh xoa mái tóc mềm mại của con gái, hôm nay là do anh thắt bím nhìn rất khó coi, có điều Tiểu Vũ Điểm một chút cũng không chê. Bé cứ để bím tóc như vậy đi học, tới nơi dù cô giáo muốn thắt lại cho bé nhưng bé cũng không muốn, cứ nguyện ý để bím tóc khó coi của mình. Sở Luật lần đầu nghe thấy cô giáo nói như vậy, anh là một gã đàn ông trưởng thành cũng suýt khóc.

“Ăn ngon không?” Anh cười hỏi con gái, con ngươi đen như mực cũng lộ ra vẻ ấm áp.

“Ngon ạ.” Tiểu Vũ Điểm ăn từng chút từng chút, tuy rằng nói là ăn ngon nhưng nhìn bé lại không có chút nào giống như đang ăn ngon. Sở Luật biết đứa nhỏ này nhớ mẹ, trừ phi Hạ Nhược Tâm trở về không thì có lẽ trong thời gian rất dài nữa bé đều ở trong trạng thái này.

Anh thật sự sợ con gái nhỏ bé của anh sẽ sinh bệnh thì biết làm sao bây giờ, thân thể của bé hiện tại thật sự không nên có bệnh.

“Con ngoan, mẹ sẽ trở về.” Anh an ủi con gái, lại lấy thêm cho con gái một đống đồ ăn, có ăn hết hay không cũng không sao, cho dù mỗi phần ăn một miếng cũng được.

Lúc Sở Luật bế Tiểu Vũ Điểm ra thì Tiểu Vũ Điểm đã cuộn tròn trong lòng ngực anh ngủ rồi, lông bị thật dài đã khép lại, trên mặt cũng có chút bọt nước trong suốt.

Sở Luật cẩn thận ôm con gái vào trong xe. Hạ Nhược Tâm mất tích hai tháng nay, anh lúc này vừa làm cha vừa làm mẹ mới thấy nuôi lớn một đứa trẻ thật sự không dễ dàng gì. Đặc biệt là một bé gái, lại một bé gái xinh đẹp, anh chẳng những lo lắng cho hiện tại mà cũng lo sau này liệu có con sói đến cướp con gái của anh đi không.

Chỉ là dường như anh quên mất, hiện tại con gái anh chỉ có bốn tuổi, đợi lớn lên thật sự còn một quãng thời gian rất dài.

Lúc này điện thoại anh đột nhiêng vang lên, anh cầm lấy điện thoại, đôi mắt vẫn chú ý lên khuôn mặt con gái, còn tốt, bé vẫn ngủ không bị tỉnh.

“A Luật, con về nhà một chút.” Trong điện thoại Tống Uyển chỉ nói như vậy một câu rồi cắt đứt, nghe không hiểu gì.

Sở Luật vốn muốn đưa con gái về, nhưng trong nhà lúc này cũng chỉ có một mình Lâm Thanh, nó cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, anh nghĩ lại, vẫn nên mang theo Tiểu Vũ Điểm về nhà.

Sau này sẽ tìm một bảo mẫu, anh không thể lúc nào cũng mang theo đứa nhỏ này. Anh là đàn ông, khó tránh khỏi sẽ có chỗ làm không tốt hoặc không đúng, cũng có những việc anh không rõ.

Một tay ôm con gái, anh ấn chuông cửa.

Không lâu sau cửa mở, bảo mẫu trong nhà ra đón.

“Cậu đã về.” Bảo mẫu cúi đầu, vừa thấy đứa bé trong lòng Sở Luật lòng bà lập tức cũng mềm theo.

“A, đã ngủ rồi, thật ngoan.”

“Vâng, vừa mới ngủ.” Sở Luật vẫn lấy tay đỡ đầu con gái, gật đầu với bảo mẫu một cái rồi đi vào.

Tống Uyển lúc này đang ngồi trên sô pha, Sở Luật cũng không để ý, trước tiên đưa con gái vào phòng ngủ của mình.

Kết quả vừa mở cửa, anh phát hiện trong phòng mình có người, đồ đạc của anh bị rơi lung tung, ngay cả chăn ga cũng bị kéo rối loạn.

“Ba.” Sở Tương vội vàng nhảy từ trên giường xuống, nhưng vừa thấy Tiểu Vũ Điểm đang được Sở Luật ôm, khuôn mặt của nó thoáng hiện ra một chút tăm tối. Ba lại đem em gái về rồi.

Rõ ràng nó mới là con của ba, bà nói nó là theo danh nghĩa của ba, là đứa con duy nhất của ba, vậy mà không biết em gái lại từ đâu mà có, lại được ba ôm, còn chiếm mất thời gian của ba nó.

Ba nó trước nay đều không ôm nó, vậy mà hiện tại mỗi ngày đều ôm tiểu tạp chủng này vào trong lòng.

“Ai cho con vào đây?” Âm thanh Sở Luật cực kì nghiêm khắc, trước nay anh đều không thích người khác làm bẩn phòng anh, đây là ai cho Sở Tương vào.

“Là mẹ cho Hương Hương vào. Sao, con có ý kiến à?”

Tống Uyển đã đi tới, đôi mắt của bà đảo qua Tiểu Vũ Điểm đang được Sở Luật ôm lấy. Bởi vì con trai oán bà, chồng lại lạnh lùng với bà nên hiện tại bà không thể nào thích đứa nhỏ này, tuy rằng là cháu ruột của mình nhưng hiện tại không vui mừng, cũng chỉ mong không nhìn thấy.

“A Luật. Hương Hương là con gái con, mỗi ngày đều không thấy con, mẹ chỉ đưa cháu đến phòng con chơi. Chẳng lẽ con cũng có ý kiến?”

Sở Luật nhấp khẩn môi, một câu cũng không nói. Anh xoay người đi ra ngoài, liền đi vào một phòng cho khách, cẩn thận đặt Tiểu Vũ Điểm ở trên giường.

“Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ trông nom tiểu thư, sẽ không để người khác vào đây.”

Bảo mẫu nhỏ giọng với với Sở Luật, cũng hướng anh đảm bảo.

Sở Luật gật đầu một cái, xem như rõ ràng. Anh đóng cửa lại, ngồi xuống sô pha trong phòng khách chờ Tống Uyển.